Hợp Đồng Tình Nhân Không Kỳ Hạn

Chương 30: Ký ức đau thương




Trác Thành đi trên một lối nhỏ quen thuộc, dưới chân là những lớp đá phiến được lót một cách cẩn thận. Chỗ này đã được nâng cấp tốt hơn so với trước đây, con đường vốn bùn đất đã được thay lại toàn bộ.

Anh đến trước hai ngôi mộ, cúi người đặt xuống một bó hoa ly lớn.

“Mẹ, con mang cho mẹ hoa ly mẹ thích nhất, có phải là rất thơm không?”

Nhìn sang ngôi mộ ở bên cạnh, trên bia khắc hai chữ Trác La, hình ảnh người đàn ông tươi cười như đang nhìn anh. Anh cúi đầu nhìn một lúc lâu, mới thấp giọng nói.

“Ba đừng ghen tỵ, con cũng mang cho ba loại rượu ba thích”

Nói rồi anh rót ra ba ly rượu đổ trước mộ, ngồi xuống bên cạnh, tự mình nói chuyện.

“Ba mẹ, con đã giúp hai người mua lại nhà cũ rồi, còn xây lại nó theo phong cách Ba Lan mà mẹ thích, con đã gây dựng lại tập đoàn Trác La, con cũng đã có được người con gái con yêu, nhưng hình như cô ấy không thích con, mỗi lần gặp con sẽ rất hung dữ, nhưng chẳng hiểu sao con lại thấy rất dễ thương”

Trác Thành cười cười, nghĩ đến Nguyên Hạ ý cười nơi khóe mắt đậm hơn, anh rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống cạn. Những mảnh ký ức rời rạt như một cuốn phim ùa về.

Mười năm trước vào mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi trắng xóa, trên nền tuyết dày, người phụ nữ hớt hải chạy vào. Dì Lan hốt hoảng thông báo.

“Ninh Vy, mau…mau đi xem, cảnh sát đến nói là Trác La bị tai nạn giao thông”

Ninh Vy nghe tin vội vã chạy ra ngoài, đến trước cổng hai cảnh sát sớm đã đứng đợi từ lâu. Hai mẹ con họ theo cảnh sát đến bệnh viện để xem tình hình, đến nơi thì được bác sĩ thông báo Trác La đã chết.



Ninh Vy đến nhận xác chồng, trên gương mặt nhợt nhạt cùng hai hàng nước mắt đã cạn khô. Nhà bọn họ vừa gặp biến cố, từ một gia đình giàu có chỉ sau một đêm đã chẳng còn gì. Trác La thương mẹ con cô, nên mới đến cầu xin anh trai mình là Trác Thanh Phong, chỉ hy vọng để hai mẹ con họ được tá túc một thời gian. Anh nhẫn nhịn như thế, tại sao lại có kết cục này.

“Ba làm sao vậy? Ba mau tỉnh lại đi”

Trác Thành nhỏ tuổi ngây thơ kéo lấy cánh tay ba mình, hy vọng có thể gọi ông từ trong giấc ngủ dài tỉnh dậy.

“Con, đừng gọi nữa. Để cho ba ngủ, ba mệt rồi”

Ninh Vy đau lòng ôm lấy con, từ nay về sau chỉ còn có hai mẹ con họ mà thôi.

Bọn họ nhận xác, rồi làm tang lễ, mọi thứ đều qua loa đại khái, đơn giản vì không có tiền. Nhà họ Tống chỉ đơn giản đưa cho bọn họ một số tiền, Trác Thanh Phong là anh trai lại làm như chuyện của người khác, vô cùng thờ ơ.

Cũng đúng, ông ta chắc đã hy vọng có ngày này từ lâu. Vì ông ta sớm đã có ý đồ, ý nghĩ xấu xa với chính em dâu mình. Thật là kinh tởm!

Ở nhà họ Tống, ông ta khúm núm, đứng trước Tống Nghi, vợ mình, ông ta lại chẳng khác nào chuột sợ mèo. Vậy mà trước thanh thiên bạch nhật ông ta lại dám giở trò đồi bại với mẹ của anh.

Một ngày nọ, Ninh Vy quần áo lôi thôi chạy vào, kéo lấy anh nói.

“Trác Thành, mẹ con mình đi thôi, chúng ta không ở đây nữa. Ngoan đợi mẹ, mẹ đi lấy hành lý”

Ninh Vy vuốt ve gương mặt con, trong đôi mắt ẩn chứa tủi nhục cùng uất ức, nếu chồng cô vẫn còn thì hai mẹ con cô sẽ không bị bắt nạt như thế.

Lời vừa dứt, Tống Nghi đã bước vào theo sau là Trác Thanh Phong. Bà ta hung tợn, chẳng khác nào ác phụ, không nói lý lẽ đã lao vào túm lấy tóc của Ninh Vy, không ngừng đánh. Miệng thốt ra những lười mắng chửi thậm tệ.



“Con quỷ này, mày đúng là hồ ly tinh. Lúc trước thì giành Trác La, sau này hắn chết rồi mày lại muốn quyến rũ anh chồng. Mày nghĩ tao là ai? Tao sẽ để mày yên thân sao”

Trác Thanh Phong thân là đàn ông lại không dám đứng ra ngăn cản hành vi điên cuồng của vợ mình, cứ thế đứng một bên nhìn mẹ anh bị đánh.

Trong căn phòng vang vọng tiếng chửi rủa, Ninh Vy yếu ớt bị đè xuống dưới nền, gương mặt sưng đỏ bởi những cú tát tàn nhẫn của người đàn bà. Trác Thành thấy mẹ bị đánh tức giận tiến lên, giằng tay bà ta ra, nhưng vì sức lực không đủ mà bị đẩy ngã sang một bên đầu đập mạnh vào cạnh bàn, dòng máu đỏ chảy dài xuống gương mặt nhỏ.

Đã mười năm trôi qua rồi, những tủi nhục mà ba mẹ anh phải chịu, anh sẽ từng chút từng chút đòi lại. Sẽ sớm thôi!

***

Tối đó trở về, Trác Thành liền vùi mình trong phòng làm việc mãi đến tận khuya. Đến khi trở lại phòng ngủ chính, thì Nguyên Hạ sớm đã chìm trong mộng đẹp. Anh cười cười, cúi người hôn lên trán cô một cái mới lấy quần áo vào phòng tắm.

Tiếng nước vang lên, người đang ngủ mới từ từ mở mắt, nơi trán vẫn còn độ ấm từ nụ hôn lúc nãy của anh. Cô vỗ vỗ hai má nóng bừng của mình, rúc vào trong chăn.

Trác Thành đi ra đã thấy cô mở to đôi mắt, thất thần nhìn điện thoại.

“Làm em thức giấc rồi sao?”

“Không có”

Nguyên Hạ đầu không ngẩng, chỉ chăm chăm lướt điện thoại. Trác Thành không hài lòng lắm, bước đến, cúi người chộp lấy môi cô. Một lúc sau trong phòng ngủ nhanh chóng bị lấp đầy bởi tiếng cơ thể va chạm, cùng tiếng rên nhè nhẹ của người con gái.