Hợp Đồng Tình Nhân - Hải Diệp

Chương 4: Gặp lại ác ma




Editor : ViVu

Bệnh viện.

Trong phòng nấu nước, một lần nữa Diệu Tinh bị giấc mơ đêm hôm qua làm mất hồn.

“Á!!!” đầu ngón tay bị một cơn đau đớn bén nhọn, gọi suy nhĩ Diệu Tinh trở về. Nhìn ngón tay bị nước sôi làm đau đến đỏ bừng, Diệu Tinh vội vàng mở nước lạnh, xối vào.

Trong hành lang bệnh viện giờ phút này thật yên tĩnh, buổi trưa, mọi người đang nghỉ ngơi, giấu ngón tay bị phỏng vào trong túi áo, Diệu Tinh mới yên tâm thu lại buồn bực, tuyệt đối không thể để mẹ nhìn thấy vết thương, nếu không bà sẽ rất đau lòng.

“Trình tiểu thư.” Y tá nhìn Diệu Tinh, cười gượng. “Các người không thể kéo dài tiền thuốc được nữa, tiếp tục như thế, chúng tôi chỉ có thể để các người xuất viện.”

“Cô y tá…”

“Trình tiểu thư, có thời gian, thì đi đóng nhanh đi.” Y tá nói xong, vội vã bỏ đi.

Tiền thuốc, mình phải đi đâu để kiếm nhiều tiền như vậy. Diệu Tinh mất hồn đi ra khỏi thang máy, vẫn cúi đầu. “Bùm!!” Do cúi đầu, cô đụng thật mạnh vào của kiếng, cô xoa xoa cái trán. Xoay người đi ra ngoài.

Thang máy mở rộng, Tiêu Lăng Phong vẫn đứng ở đó, nhìn Diệu Tinh thất hồn lạc phách, một nụ cười âm trầm hiện trên môi anh.

“Xem ra, tin tức về Thiên Tuấn thật sự đã kích thích Trình Ngự. Đi điều tra tình huống Trình Ngự nhập viện.” Anh quay đầu lại, phân phó cho trợ lý, sau đó anh đi theo Diệu Tinh ra ngoài.

Sau cơn mưa, thời tiết vẫn còn chút lạnh lẽo. Diệu Tinh đi trên con đường mòn, đi về phía rừng cây sau bệnh viện, bình thường nơi này không có ai. Diệu Tinh đang đi, đột nhiên cảm giác có người đi theo sau lưng. Mới vừa xoay người, ngay lập tức bị người đó kéo lấy cổ tay, cả người bị ấn vào thân cây.

“Anh…” Diệu Tinh vừa mở miệng thì sửng sốt.

“Nhìn thấy tôi, hình như cô cảm thấy rất khiếp sợ nha.” Tiêu Lăng Phong khóe miệng hơi nâng lên.

“Tiêu Lăng Phong, anh thả tôi ra.” Diệu Tinh giãy giụa. Anh ta tại sao lại ở đây.

“Vì sao tôi phải thả cô ra?” Tiêu Lăng Phong hỏi, chẳng những không buông ra ngược lại còn dựa vào gần hơn. “Diệu Tinh, cô đẹp hơn ba năm trước đây rất nhiều.” Anh mập mờ kề sát vào tai Diệu Tinh.

“Tiêu Lăng Phong, anh là tên khốn kiếp, nếu không buông tay, tôi sẽ gọi cứu mạng đó.” Diệu Tinh tìm cách giãy giụa, nhưng cổ tay bị siết thật chặt, không cách nào thoát khỏi, cô cảm thấy hình như cổ tay của mình sắp bị bóp nát. “Tiêu Lăng Phong, anh muốn làm gì?” Diệu Tinh ngẩng đầu, oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong.

“Gọi đi, gọi càng lớn tiếng càng tốt.” Tiêu Lăng Phong thờ ơ nhún vai. “Làm cho tất cả mọi người đều đến xem một chút, cha bị bệnh liệt giường, con gái ở nơi này hẹn hò với đàn ông, Diệu Tinh, tôi có thể tưởng tượng được những tấm hình đó.” Anh nói xong, kéo tay Diệu Tinh lại gần môi, đôi môi mạnh mẽ dán xuống. “Tôi cũng không thể chờ đợi nữa, muốn mọi người biết quan hệ của chúng ta.”

“Uhm.” Vết phỏng trên tay bị đụng vào, Diệu Tinh đau đến nhíu mày.

“Tiêu Lăng Phong, anh là tên lưu manh, ai có quan hệ với anh.”

“Thân mật với người phụ nữ của mình, sao lại là lưu manh?” Anh nâng cằm Diệu Tinh lên, cả người cũng ép tới. “Toàn thân cô đều đã nhìn qua, bị hôn một cái thì có sao đâu?”

“Tiêu Lăng Phong, anh thật đê tiện…” Diệu Tinh giơ tay lên, muốn tát thật mạnh vào mặt anh ta, nhưng cổ tay của cô lại bị Tiêu Lăng Phong nắm trong tay.

“Tôi không phủ nhận tôi đê tiện, nhưng như vậy thì thế nào? Thành phố T có ai không biết, tôi, Tiêu Lăng Phong làm nhiều việc thiện chứ? Bọn họ cũng đều biết, tôi lấy danh nghĩa cá nhân, vừa mới quyên góp vào một cô nhi viện, cha của cô không phải cũng bởi vì chuyện vui này mà vào bệnh viện.”

“Anh là cầm thú, buông tôi ra, buông tôi ra.” Diệu Tinh điên cuồng kêu, tuy nhiên không có cách nào thoát khỏi, hai tay của cô vì bị Tiêu Lăng Phong siết chặt, máu không thể lưu thông, dần dần, bàn tay nhỏ bé biến thành màu xanh tím. “Diệu Tinh, cô đã phạm vào điều cấm kỵ của tôi.” Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nhắc nhở. “Lần này, tôi không so đo với cô, nếu như có lần sau…” Khóe miệng anh hơi nâng lên. “Cô sau này sẽ trở thành nhà thiết kế, tay… sợ rằng sẽ không cầm được viết để vẽ nữa rồi.” Anh thương tiếc chép miệng. “Khi đó Trình Ngự và Khương Ngọc Khiết phải sống thế nào đây? Tiền thuốc men kếch xù, phải làm sao đây…”