Đường Nhã Đình nằm trên mặt đất, nhìn Dương Nhược Thi đỡ Diệu Tinh đi ra, trong nháy mắt nỗi oán niệm trong lòng đã chiến thắng sự đau đớn trên thân thể. Cô ta bò dậy, xông tới, dùng sức đẩy về phía Dương Nhược Thi. Dương Nhược Thi và Diệu Tinh không hề phòng bị chút nào, nên cả hai người đều bị ngã xuống phía sau. Bên cạnh của các cô chính là nơi lửa đang bốc cháy. Dương Nhược Thi vươn tay cánh tay đẩy Diệu Tinh một cái, tự mình ngã vào nơi đồ vật lẫn lộn đang bốc cháy. Diệu Tinh bị té ngã, cái trán liền đụng vào trên vách tường.
Đường Nhã Đình nhìn cảnh hai người trước mắt, vừa cười, vừa ho khan kịch liệt.
"Dương Nhược Thi, @MeBau*[email protected]@ vốn dĩ chuyện này không có quan hệ gì đối với cô, nhưng vì cô đã mình đưa tới cửa, cho nên tôi sẽ thành toàn cho cô." Đường Nhã Đình vừa nói, vừa cười thành tiếng từng tràng điên cuồng, giống như những gì cô ta muốn làm cũng đã làm được, thật giống như, chính cô ta mới đúng là người chiến thắng trò chơi trong trận đấu khá dài này...
********************
Bãi đỗ xe, vẫn an tĩnh một mảnh như cũ. Tiêu Lăng Phong nằm trên mặt đất, giữa đám xe cộ của nhiều người. Anh bỗng nhúc nhích nhẹ nhàng, toàn thân cũng tê tê, sức lực thân thể cũng rất nhỏ.
Diệu Tinh! Trái tim Tiêu Lăng Phong như muốn nhảy ra ngoài. Anh có thể khẳng định được rằng, dღđ☆L☆qღđ người đã mang Diệu Tinh đi chính là Đường Nhã Đình. Cái người phụ nữ điên này, hiện tại lại dám công khai lúc ẩn lúc hiện ở chỗ này như vậy.
Cố gắng chống đỡ hồi lâu Tiêu Lăng Phong mới có đủ khí lực để bò dậy. Tác dụng của dòng điện không mạnh lắm, bằng không, anh thật cũng không dám tưởng tượng, sẽ con phát sinh ra cái gì. Cánh tay anh chống vào mặt đất, chống người dậy. Nhìn bãi đậu xe trống rỗng. Tiêu Lăng Phong cũng hít một hơi. Thời gian ở nơi này cũng ngắn, Đường Nhã Đình cũng sẽ không thể đi xa được. Ở bên ngoài cũng đều là cảnh sát, cô ta cũng sẽ không ngốc đến mức đi ra ngoài. Tiêu Lăng Phong hút hút lỗ mũi, hình như anh đang ngửi thấy mùi khói.
Nguy rồi, Tiêu Lăng Phong kêu lên, sau đó lảo đảo nghiêng ngã đi tới.
************************
Trong căn phòng để tạp vật (*), dinendian.lơqid]on, Mộ Sở dùng sức phá mở còng tay, trong lòng của anh mắng thầm, trước kia chỉ có mình khóa tay người khác, không nghĩ tới sẽ có ngày mình lại bị rơi đến nước này! Chết tiệt! Chỉ nghĩ đến phải chết tại đây, trong tay một người phụ nữ đã phát rồ kia cũng đã đủ uất ức rồi, không nghĩ tới, đến ngay cả năng lực để chống cự lại anh cũng không có. Tại sao trong tay cô ta lại có thể có cây gậy điện của cảnh sá như vậy nhỉ? Đến bây giờ khí lực của anh vẫn còn nhỏ bé như vậy.
(*) Tạp vật: Nhiều loại đồ vật dùng được hoặc bỏ đi để cùng một nơi.
Cánh tay và phía sau lưng của Dương Nhược Thi cùng bị bỏng. Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán cô lăn xuống. Nơi này ngọn lửa đã từ từ bốc lên, nhiệt độ nóng bỏng như nướng lớp da người ta đến mức đau rát.
"Diệu Tinh." diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Dương Nhược Thi cố dùng sức bò dậy: "Cô có bị làm sao không vậy?" Cô nhìn cái trán Diệu Tinh bị sưng lên, nhưng xác định không bị chảy máu: "Cô đừng sợ, chúng ta lập tức đi ra ngoài. Đừng sợ!" Dương Nhược Thi nói an ủi.
Diệu Tinh nhắm mắt lại, giống như là cô đang tránh né cái gì đó vậy. Có trong nháy mắt, cô giống như nhìn thấy gương mặt đang ở trước mặt mình. Nhưng mà do cô đã phải ngây ngô ở trong bóng đêm quá lâu rồi, nên luồng ánh sáng mãnh liệt kia đâm vào ánh mắt của cô, khiến cặp mắt của cô lúc này bị đau nhói.
Tiêu Lăng Phong rảo bước nhanh chóng chạy tới. Khi đến gần một căn phòng nhỏ tầm thường ở trong góc, tim của anh lại càng thêm hốt hoảng. Khó trong phòng không ngừng toát ra, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn bên trong còn có thể nghe thấy tiếng cãi vã của phụ nữ. Rất hiển nhiên, cái âm thanh tràn đầy hưng phấn đó đến từ chính Đường Nhã Đình.
"Cũng không cần thiết phải uổng phí khí lực như vậy đâu! Cả ba người, ngày hôm nay cũng không một ai ra được khỏi nơi này đâu! Dương Nhược Thi, không phải là cô luôn yêu thương Mộ Sở đó sao? Dương Nhược Thi, tôi muốn tất cả các người phải chết, để còn có người tranh giành với cô!"
"Đồ biến thái!" Dương Nhược Thi giận đến mắng to.
Ha ha... Đường Nhã Đình cười: "Cô lẽ ra nên sớm biết điều này!" Cô ta còn đang cười. đột nhiên bị một cú đá mạnh mẽ nặng nề từ phía sau đá một cước, làm cho Đường Nhã Đình bị ngã xuống trên mặt đất.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong xông vào phòng trong, liền nghe thấy tiếng ho khan của Diệu Tinh, anh mấy bước nhảy tới. Nhìn Diệu Tinh ho khan thành một tràng như vậy, anh hỏi: "Em có bị làm sao hay không?"
Diệu Tinh lắc lắc đầu, cho dù sức lực của mình cũng không tốt: "Em, em không sao... A Sở, A Sở..." Cô chỉ vào bên trong.
"Anh mang Diệu Tinh ra ngoài trước đi đã!" Dương Nhược Thi đẩy đẩy Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ trông nom anh ấy. Dương Nhược Thi nói xong liền lảo đảo nghiêng ngã chạy tới.
"Ai cần anh tới đây, hãy mau chóng đưa các cô ấy đi ra ngoài trước đi đã!" Mộ Sở ho khan, nhưng vẫn hung dữ hô to oang oang như cũ.
"Em đã nói rồi, em sẽ không bỏ anh ở lại đây!." Dương Nhược Thi cùng lúc quát lên, sau đó cô lôi kéo cái còng đang khóa tay Mộ Sở. Làm sao bây giờ, không thể kéo ra được. Dương Nhược Thi gấp đến độ phát khóc, sau đó chạy đến bên người Đường Nhã Đình. Cái còng này là do cô ta khóa lại, nhất định cái chìa khóa sẽ phải có ở trong người của cô ta!
Tiêu Lăng Phong ôm lấy Diệu Tinh bước nhanh đi ra khỏi căn phòng tràn đầy khói mù. Đi ra khỏi được một khoảng cách an toàn, Tiêu Lăng Phong mới dừng lại, anh lau lau một chút bụi bám mù mịt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn op Diệu Tinh.
"Diệu Tinh, em có bị làm sao không?" Tiêu Lăng Phong vỗ vỗ lên gương mặt Diệu Tinh.
"Em, em không sao." Diệu Tinh lắc đầu một cái, từ từ mở mắt ra. Hồi lâu sau, cô mới thích ứng được với ánh sáng, nhìn thấy rõ gương mặt của Tiêu Lăng Phong: "Lăng Phong, anh có bị làm sao không?" Diệu Tinh ôm lấy cổ của Tiêu Lăng Phong: “Anh làm em sợ muốn chết."
Hành động đột ngột này của Diệu Tinh khiến cho Tiêu Lăng Phong có chút kinh ngạc. Anh ôm lấy cô: "Diệu Tinh, em, em..."
"Em đã nhìn thấy rồi!" Diệu Tinh nghiêm túc nói. Lăng Phong, em đã nhìn thấy rồi!"
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kích động ôm chặt Diệu Tinh vào trong ngực: "Em đã nhìn thấy rồi, thật tốt quá!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền hít sâu một hơi. Giờ phút này, cũng không có quá nhiều thời gian để cho hai người bọn họ bày tỏ, ôm nhau: "Em ở chỗ này chờ anh! Anh chạy đi xem Mộ Sở một chút!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt của Diệu Tinh, rồi sau đó anh xoay người lại chạy đi.
Trong căn phòng nhỏ thế lửa đã lan tràn ra khắp nơi. Thời điểm Tiêu Lăng Phong chạy đi vào, thấy Dương Nhược Thi đang ra sức lôi kéo cái tay của Mộ Sở đang bị khóa chặt.
"Dương Nhược Thi. Tôi đã bảo cô cút ra ngoài kia mà, cô có nghe thấy không?" Mộ Sở mắng to, đẩy Dương Nhược Thi ra. Dương Nhược Thi ngã ra trên mặt đất, nhưng sau đó cô lại bật đứng dậy, đụng ngã vào bên người Mộ Sở.
"Hôm nay bất kể anh có nói gì, thì lúc này em cũng sẽ không rời đi khỏi đây." Dương Nhược Thi kêu lên bén nhọn: "Trừ phi em và anh, cả hai chúng ta cùng đi ra ngoài!" Khụ khụ khụ... Dương Nhược Thi lại ho khan một tràng dài.
"Cô thực sự bị ngu ngốc rồi sao?" Mộ Sở trợn mắt. Còn tiếp tục như vậy, cả bọn họ cũng sẽ bị chết.
"Vâng! Em là đồ ngu ngốc, em là người ngu xuẩn! Nhưng mà em đã ngu suốt tám năm nay rồi, anh hãy để cho em được khờ dại một lần cuối cùng nữa đi!" Dương Nhược Thi nói xong thò người sang đặt một nụ hôn lên trên môi Mộ Sở.