Hợp Đồng Tình Nhân - Hải Diệp

Chương 292: Thiếu




     Một câu "Nếu như anh là tôi, như vậy anh sẽ phải làm sao đây..." đã cứng rắn ngăn chặn lại nỗi đau trong lòng Tiêu Lăng Phong. Đổi lại là anh, anh cũng không biết sẽ phải lựa chọn như thế nào. Diệu Tinh có thể đi ra ngoài, không thể nghi ngờ, không phải là do Car­los thối lui, mà là anh thật yêu Diệu Tinh, cho nên... Diệu Tinh mới càng thêm không biết phải làm thế nào! Trong lòng cực kỳ đau đớn, Diệu Tinh không biết phải làm thế nào  với  tình thế khó xử này.

     Tiêu Lăng Phong ngồi xổm xuống. Anh đau lòng ôm lấy Diệu Tinh: "Thật xin lỗi!" Tiêu Lăng Phong đau lòng ôm lấy bả vai Diệu Tinh: "Diệu Tinh, thật sự rất xin lỗi!" Những lời này nói nhỏ quá mức, nhưng mà giờ phút này trừ câu đó ra, thì giờ phút này Tiêu Lăng Phong không biết mình còn có thể nói được câu nào khác.

     "Tại sao các người lại luôn trách cứ tôi vô tình? Đúng thế, chuyện đã qua là do anh bị người thiết kế mà sinh ra hiểu lầm. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Nhưng mà... Tiêu Lăng Phong, năm năm qua, chung quy tôi đã phải chịu đựng sự khổ sở là sự thật!" Diệu Tinh bật khóc ô ô. Giống như là cô muốn tố cáo sự uất ức của mình vậy. "Tại sao các người đều nói là tại tôi!"

     "Đúng thế, Diệu Tinh, em không sai." Tiêu Lăng Phong khẽ vuốt ve mái tóc của Diệu Tinh: "Anh biết năm năm qua, em đã phải trải qua một cuộc sống rất khổ cực! Thật khổ cực cho em!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên mái tóc trên trán của Diệu Tinh: "Về sau này sẽ không có người nào trách móc gì đối với em nữa, cũng sẽ không có ai ép buộc gì em làm bất cứ chuyện gì mà em không thích nữa! Cho nên Diệu Tinh, em không cần phải khóc nữa, có được hay không..." Tiêu Lăng Phong đau lòng an ủi cô.

     "Em nên làm cái gì bây giờ, làm thế nào bây giờ..." Thân thể Diệu Tinh hơi phát run lên. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Nước mắt của cô ướt nhẹp áo của Tiêu Lăng Phong:  "Tiêu Lăng Phong, anh hãy nói cho em biết, hãy giúp em một chút..." Ô ô... Diệu Tinh khóc giống như là một đứa trẻ nhỏ đang tủi thân. Giống nhưcô muốn phát tiết toàn bộ sự uất ức cùng toàn bộ sự bất đắc dĩ ra ngoài vậy.

     "Em đừng khóc nữa, có được hay không?" Tiêu Lăng Phong đau lòng lau đi nước mắt cho Diệu Tinh. Anh đỡ cô đi đến ngồi trên ghế sa lon. Sau đó cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô ở trong lòng bàn tay của mình, tựa như muốn dùng nhiệt độ của mình làm cho Diệu Tinh được ấm áp.

     "Mệt quá..." Diệu Tinh lôi kéo mái tóc của mình. "Tiêu Lăng Phong, tại sao còn sống lại mệt như vậy." Diệu Tinh nỉ non.

     "Diệu Tinh, em mệt mỏi thì hãy đi nằm ngủ một lát!" Tiêu Lăng Phong để đầu Diệu Tinh dựa vào ở trên vai của mình: "Em cũng không cần phải suy nghĩ đến bất kỳ chuyện gì nữa!" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng an ủi: di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn "Anh sẽ một mực nơi này!" Sẽ không bao giờ còn bỏ lại em một mình, sẽ không bao giờ để em còn phải chịu đựng sự áp lực lẫn uất ức một mình nữa. Anh giúp đỡ cho Diệu Tinh nhắm mắt lại. Nhìn Diệu Tinh từ từ ngủ thiếp đi ở trong ngực của mình, Tiêu Lăng Phong nặng nề thở dài một hơi. Đủ loại kinh nghiệm đã trải qua, quả đúng là, vượt qua được một đại nạn lại gặp phải một chướng ngại vật khác.

     Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của Diệu Tinh: "Anh biết bây giờ có làm cái gì đi nữa thì cũng đã chậm rồi. Nhưng mà Diệu Tinh à, anh nguyện ý dùng thời gian cả đời còn lại của mình để yêu em, chờ đợi em, cho dù cuối cùng người được em lựa chọn không phải là anh, anh cũng tuyệt không chút hối hận.

     Tiêu Lăng Phong cẩn thận từng ly từng tí ôm lấy Diệu Tinh, dựa vào cảm giác ôm Diệu Tinh đi vào trong phòng ngủ. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Trong phòng ngủ của cô có kê một chiếc giường nhỏ một người nằm. Tiêu Lăng Phong cúi đầu nhìn người trong ngực đang ngủ say, anh không thể nén nổi một tiếng thở dài khó thấy. Anh giúp cô đắp kín chiếc mền, nhưng mà đến khi anh muốn đứng dậy thì mới phát hiện ra vạt áo của mình đang bị Diệu Tinh nắm lấy thật chặt ở trong tay. Trong nụ cười tươi của anh tràn đầy bất đắc dĩ mang theo vẻ cưng chìu. Anh nên phải làm sao với em đây, phải làm thế nào thì em mới sẽ không còn phải cảm thấy khó chịu như vậy đây. Tiêu Lăng Phong nhô người ra nhẹ nhàng hôn lên môi của Diệu Tinh.

     "Anh yêu em..."

     Al­ice lưu lại ở trong phòng ngừng hồi lâu, cô bé hoàn toàn không thể hiểu được mẹ đang nói cái gì, chỉ biết là không hiểu sao mẹ lại khóc thật đau lòng. Al­ice đứng ở cửa, cô bé len lén nhìn bộ dạng ba ba than thở, bẹt cái miệng nhỏ, nước mắt liền tí tách, tí tách rớt ra ngoài, nhìn sao thấy đau mắt.

     "Ba ba..." Al­ice kêu lên. Nghe thấy tiếng con gái khóc, Tiêu Lăng Phong xoay người lại. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Al­ice loang lổ vệt nước mắt, trái tim của anh bị kéo căng đau đớn một hồi

     "…Bảo bảo!" Tiêu Lăng Phong giang hai cánh tay ra, Al­ice đã chạy tới, ôm lấy cô Tiêu Lăng Phong cổ. "Sao vậy?"

     "Ba ba, tại sao mẹ lại khóc? Tại sao ba lại không cùng sống chung với hai mẹ con con vậy?" Cô bé chớp chớp đôi mắt, nước mắt lưng tròng: "Tại sao mẹ lại không tha thứ cho ba."

     "Bởi vì trước kia ba ba đã làm rất nhiều chuyện xấu, chọc mẹ thương tâm, đó không phải là lỗi của mẹ." Anh lau nước mắt cho con gái: "Khi ba ba không có ở đây thì con phải ngoan ngoãn nhé, phải chú ý nghe lời mẹ, phải chăm sóc mẹ nhé, biết không?"

     "Vâng!" Al­ice gật đầu: "Al­ice sẽ rất ngoan! Ba ba, về sau này bảo bảo sẽ rất ngoan, sẽ chăm sóc cho ba và mẹ!" Cô bé nói bảo đảm.

     "... Chúng ta đi ra bên ngoài chơi. Không nên làm ầm ĩ, sẽ ảnh hưởng đến mẹ!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền nhẹ nhàng dời tay của Diệu Tinh ra, dẫn theo Al­ice đi ra ngoài.

     Theo tiếng đóng cửa hơi nhỏ vang lên, nước mắt ở khóe mắt Diệu Tinh liền chảy xuống.

     Trong phòng ngủ của Alice. Cô bé vẫn lôi kéo tay của ba ba, giống như sợ vừa buông tay xuống, thì ba ba sẽ sẽ biến mất không thấy đâu nữa.

     "Ba ba, ba đọc cho con nghe chuyện ngày xưa có được hay không?" Al­ice hỏi sau đó lấy từ trong túi xách nhỏ ra cuốn truyện cổ tích mới mua ngoài tiệm sách: "Cuốn truyện này là mẹ vừa mới mua cho con đó. Con cũng không chịu cho mấy bạn nhỏ xem đâu! Bọn họ đều nói buổi tối trước khi ngủ, ba của các bạn ấy cũng sẽ đọc chuyện ngày xưa cho các bạn ấy nghe. Ba ba người cũng đọc cho con nghe chuyện ngày xưa cho con nghe nhé, có được hay không?

     Nỗi đau đớn xuyên thấu trái tim. Tiêu Lăng Phong đưa bàn tay có chút phát run ra cầm lấy cuốn truyện cổ tích. Dỗ dành Al­ice nằm xuống, sau đó Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nhỏ nhẹ đọc chuyện ngày xưa cho con gái nghe. Al­ice nắm lấy ngón tay của ba ba, nhìn ba ba đến nháy mắt một cái cũng không nháy mắt.

     "Có ba ba cảm thấy cực kỳ tốt đẹp..." 

     Ngoài cửa, Diệu Tinh tựa vào trên vách tường. Cô ngẩng đầu lên. Nước mắt từ trong khóe mắt lăn xuống chảy len vào trong những sợi tóc. Hàm răng của cô cắn thật chặt vào đôi môi, ngay cả toát ra máu mà cô cũng hoàn toàn không hề hay biết.

     Két, cánh cửa không hề báo trước được đẩy ra. Thấy Tiêu Lăng Phong bước ra ngoài, Diệu Tinh theo bản năng muốn tránh né. Tiêu Lăng Phong vươn cánh tay ra kéo Diệu Tinh lại.

     "Đẫ đánh thức em sao?" Anh dịu dàng hỏi. Nhìn vết máu trên môi Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong vươn tay ra nhẹ nhàng lau vết máu trên cánh môi Diệu Tinh. "Sao vậy?" Anh hỏi, nhìn dáng dấp, Diệu Tinh đã đứng tại nơi này đã lâu. 

     "Không sao đâu!" Diệu Tinh hít một hơi, lau sạch nước mắt trên mặt.

     "Em đang gạt anh, cũng ở đây mà lừa gạt chính mình." Xoa một chút khóe mắt của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong nói khẳng định. Là vì cô đã nghe những lời nói kia của Al­ice, cho nên cô mới như vậy. Khoảng cách tiếp xúc gần như vậy. Bọn họ thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng hít thở lẫn nhau, có thể cảm nhận được nhịp tim lẫn nhau. Nhìn Diệu Tinh, hô hấp của Tiêu Lăng Phong có phần hơi dừng lại một chút. Anh từ từ cúi đầu, theo khoảng cách đến gần, hơi thở của anh đã phun ở trên mặt của cô. Diệu Tinh quay mặt đi. Ngón tay từ từ siết chặt lại.

     Sự cự tuyệt của Diệu Tinh làm cho Tiêu Lăng Phong sửng sốt: "Thật xin lỗi!" Anh nói lời xin lỗi, hơi thở ấm áp phun ở hõm cổ Diệu Tinh.

     Diệu Tinh khẽ run lên một cái: "Thời gian không còn sớm, anh nên trở về bệnh viện đi!" Diệu Tinh nghĩ muốn đẩy Tiêu Lăng Phong ra, khoảng cách gần như vậy quá nguy hiểm, làm cho người ta hít thở không thông.

     "Anh sẽ đi!" Tiêu Lăng Phong bắt được tay của Diệu Tinh. "Chẳng qua là em hãy để cho anh ở lại nơi này lâu thêm một hồi được không?" Anh chỉ là thử hỏi thăm dò. Dừng lại thêm một chút, tưởng tượng nhiều hơn chút. Tưởng tượng coi như nơi này trở thành nhà của bọn họ. "Được không?"

     "Tùy tiện." Diệu Tinh quay mặt tránh đi khỏi ánh mắt và hô hấp của Tiêu Lăng Phong... Hốt hoảng nhanh chóng tiến gian phòng trong. Tiêu Lăng Phong nhìn cánh cửa phòng bị đóng chặt lại, anh thở dài thật sâu. Có lẽ, Diệu Tinh không phải là không yêu anh, chỉ là cô không cách nào quên được những tổn thương kia mà thôi!