Carlos cố ý đến trước một chút, chung quy là anh cũng không thể để cho một nữ sĩ phải chờ đợi mình. Nhưng mà khi anh đến phòng cà phê, thì đã thấy Tịch Mạt đang đợi chờ ở nơi đó. Nhìn cái bụng nhô ra của cô, Carlos khẽ thở dài.
"Thật xin lỗi, đã để cho cô phải chờ đợi lâu rồi!"
"Không có sao, tôi cũng chỉ vừa tới mà thôi!" Tịch Mạt cũng cười cười vẻ thật ưu nhã:."Anh uống chút gì chứ?"
"Tôi thì tùy tiện đi!" Anh nói xong nhìn sang Tịch Mạt một chút: "Hiện tại cô không thích hợp dùng cà phê đâu!"
"Tôi uống nước là được rồi!" Tịch Mạt cười khẽ: "Chỉ là nghĩ anh còn bề bộn nhiều việc, cho nên mới chọn nơi này tương đối không gây lãng phí thời giờ của anh!" Nói mấy câu khách sáo xong, Tịch Mạt hít sâu một hơi: "Tôi muốn nói chuyện một chút với anh về chuyện của Diệu Diệu."
"Tiểu thư Tịch Mạt, tôi biết cô rất quan tâm đến Diệu Tinh, nhưng mà… Cô cảm thấy chuyện tình cảm thế này, @MeBau*[email protected]@ một người ngoài cuộc có thể giúp một tay được sao?"
"Những lời này, tôi cũng vậy không chỉ nói với người khác một lần! Đúng thế, chuyện tình cảm, người khác không thể có biện pháp pháp nào thu xếp giúp được. Nhưng mà… vấn đề là ở chỗ, Diệu Diệu vẫn không dám đối mặt đối với những suy nghĩ chân thật ở trong lòng mình. Mà bây giờ, đến cô ấy lại không thể không đối mặt thì hai người lại đang lúc bị kẹp ở giữa tình thế khó xử."
"Nếu như cô nói rõ ràng rằng, người Diệu Tinh yêu là Tiêu Lăng Phong thì có lẽ tôi còn cam tâm buông tay. Nhưng nếu là tình thế khó xử, vậy thì đã chứng minh, ở trong lòng Diệu Tinh tôi vẫn còn có một vị trí nhất định! Nếu đã có hi vọng, tại sao cô lại muốn cầu xin tôi buông tay."
"Anh…" Tịch Mạt nổi đóa.
“Cô chỉ nghĩ đến chuyện anh trai của cô yêu Diệu Tinh, cô có đổi lại lập trường để suy nghĩ đến cảm thụ của tôi hay không? Tôi cũng vậy, cũng rất yêu Diệu Tinh, nếu mất đi cô ấy, tôi cũng vậy sẽ rất đau lòng!"
"Tôi biết, tôi tới tìm anh như thế này là rất ích kỷ, yêu cầu anh buông tay, thối lui, thì cũng rất không công bình đối với anh. Nhưng mà, nếu như không phải tôi chắc chắc cảm nhận ở trong lòng Diệu Diệu thì tôi sẽ không tới đây để tìm anh." Tịch Mạt nghiêm túc nhìn Carlos: "Nói vậy chắc anh cũng đã biết chuyện Diệu Diệu đã tìm được đứa nhỏ rồi. Alice còn nhỏ, không thể không có Diệu Diệu. Trong lòng của cô ấy thật ra thì cũng đã có quyết định rồi, nhưng mà… cô ấy lại không đành lòng làm tổn thương anh!"
Sao có thể vô tâm được chứ! Carlos nhìn Tịch Mạt, Trong một câu nói ki của cô, có một điểm có chút nhạy cảm liên quan đến anh và Diệu Tinh, “không đành lòng tổn thương.”
"Tôi và Diệu Diệu đều trải qua những chuyện rất giống nhau. Tôi cũng đã từng có một đoạn hồi ức quay đầu lại nghĩ đến mà kinh. Ở thời điểm tôi suy sụp nhất, cũng có một người theo tôi vượt qua thời kỳ khó khăn đó, . đã cho dũng khí để tiếp tục sống. Đối với người kia, tôi cảm kích, thậm chí có thể nói là thích nữa. Thế nhưng mà… thích và cảm kích, đều không phải là tình yêu!"
"Cô nói nhiều như vậy, không phải là muốn nói chẳng qua Diệu Tinh chỉ là cảm kích tôi sao?"
"Carlos, anh là một người rất ưu tú, là một nam sĩ thành công, thậm chí còn mạnh hơn cả anh trai của tôi, hoặc ngay cả đối với hết thảy những người mà tôi quen biết. Một người như anh, cũng không có ai không cam tâm tương lai làm vợ của anh, nhưng tình cảm đối với anh thì lại không phải là tình yêu, mà chỉ là sự cảm kích!"
"Làm sao cô biết Diệu Tinh không thương tôi!"
"Bởi vì tôi hiểu rõ Diệu Diệu. Bởi vì bọn họ đã cho nhau cảm giác cũng quá khắc cốt ghi tâm, đến mức cả đời này đều không thể quên được!"
"Cái này ngược lại cô lại nói rất đúng!" Carlos cười. "Anh trai của cô đã tạo thành tổn thương cho Diệu Tinh rất sâu, quả thật khiến cho cô ấy cả đời đều không thể quên được. Không riêng gì Diệu Tinh, ngay cả tôi cũng đều không thể quên được!"
"Về điều này thì tôi thừa nhận." Tịch Mạt gật đầu. "Nhưng mà tình cảm, nào có thuận buồm xuôi gió, anh trai tôi đã gây tổn thương Diệu Diệu rất sâu. Nhưng mà cũng không thể phủ nhận, anh ấy yêu Diệu Diệu còn sâu hơn nữa, không phải sao? Anh ấy yêu Diệu Diệu, có thể liều lĩnh vì Diệu Diệu, thậm chí còn giao cả tính mạng của mình cho cô ấy.
"Cô làm sao biết được tôi sẽ không thể làm được như vậy!"
"Vậy nếu khi con của anh và Diệu Diệu đồng thời cùng gặp nguy hiểm, anh sẽ lựa chọn người nào!" Tịch Mạt hỏi. "Tôi biết cái vấn đề này là sự lựa chọn rất vô lý, thậm chí có thể nói là rất hèn hạ. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ai ai cũng yêu con của mình, Diệu Diệu cũng như vậy, chẳng lẽ ngài muốn cô ấy phải bỏ lại con gái của mình để cho người khác làm mẹ kế sao?"
Ở dưới mặt bàn, hai tay của Carlos siết chặt lại ở chung một chỗ.
"Năm đó Tiêu Lăng Phong vì cứu Diệu Diệu, thân thể bị trúng hai phát đạn. Viên đạn gần như xuyên thấu qua thân thể của anh ấy. Đến lần này, anh ấy lại bị trúng một dao. Lưỡi dao găm xuyên cách trái tim anh ấy chưa đủ một centimet… Nếu như không phải là anh ấy đã thật sự yêu đến tận xương tủy, anh cảm thấy, là cái gì đã cho anh ấy dũng khí như vậy, ngay cả tánh mạng của mình cũng có thể không thèm để ý đến!"
"Cô nói nhiều như vậy, đơn giản là chỉ muốn nói là anh trai của cô yêu Diệu Tinh. Thế nhưng mà Diệu Tinh thì sao chứ? Nếu như trong lòng Diệu Tinh không còn thương Tiêu Lăng Phong nữa, Tiêu Lăng Phong có yêu cô nhiều thế nào đi nữa, thì sẽ như thế nào đây?"
"Cho nên, tôi muốn xin anh không nên gây áp lực cho Diệu Diệu, cứ để cho cô ấy thấy rõ được trái tim của mình!"
"Xin lỗi! Tiểu thư Tịch Mạt, thời giờ của tôi đã đến rồi. Mỗi người cũng đều có quyền theo đuổi tình yêu gì đó của mình. Nếu như Diệu Tinh yêu Tiêu Lăng Phong, cô ấy nói lên câu chia tay, như vậy tôi không hề nói một câu oán hận. Nếu như cô không mở miệng nói ra, như vậy… yêu cầu của ngài ngày hôm nay, thứ cho tôi khó có thể tuân theo mệnh lệnh được!" Carlos nói xong liền đứng dậy rời đi.
Tịch Mạt phồng má, thất bại nhìn theo bóng lưng Carlos rời đi. Nói ra? Coi như Diệu Tinh có muốn nói ra, chính anh cũng phải cho cô ấy cơ hội nữa chứ! Tịch Mạt than nhẹ một câu. Xem ra, cô đã đánh giá cao năng lực của mình rồi…
Sau giờ ngọ.
Diệu Tinh từ công ty đi ra ngoài. Suốt buổi trưa Carlos cũng tự giam mình ở trong phòng làm việc, nổi cơn thịnh nộ thật lớn, bất kể người nào gõ cửa, cũng bị anh lớn tiếng đuổi ra.
Diệu Tinh nhìn cánh cửa đóng chặt nhẹ nhàng thở dài. Tâm phiền ý loạn, cô dứt khoát rời khỏi công ty trước giờ tan tầm. Vốn định đi đến bệnh viện liếc mắt nhìn Tiêu Lăng Phong một chút, sau đó đi thăm Alice một chút. Thế nhưng cô mới vừa đi ra khỏi công ty không bao xa, thì két một tiếng. Một chiếc xe thể thao màu xám bạc đột nhiên dừng lại ở trước mặt của cô. Diệu Tinh còn chưa kịp có phản ứng gì thì cô đã lại bị nhét vào trong xe.
Rầm! Rất không khéo trán của cô lại bị đụng một cái vào trần xe ô tô. Tính ra lực đạo cũng không lớn lắm, trừ hơi bị sưng đỏ lên, thì ngoài ra tình trạng không có gì khác thường.
"Này. Lãnh Liệt, anh làm cái gì thế!" Diệu Tinh nhìn cổ tay mình đỏ bừng, lại xoa xoa cái trán, kêu lên vẻ bất mãn.
"Thật xin lỗi! Đã thật lâu tôi không làm chuyện như vậy rồi, cho nên có chút ngượng tay. Để lần sau tôi sẽ không hại cô bị thương nữa!" Lãnh Liệt nói xin lỗi, thế nhưng lại hoàn toàn không có ý tứ tỏ vẻ áy náy.
Ách… Diệu Tinh nhìn Lãnh Liệt. Nói gì vậy. Chẳng lẽ trước kia anh rất thói quen xách người ta giống như con gà con mà nhét vào trong xe hay sao? "Anh lại nghĩ muốn mang tôi đi đâu vậy?" Diệu Tinh hỏi. "Hay là Tiêu Lăng Phong đã làm sao vậy?"
"Cô hi vọng anh ấy như thế nào sao?" Lãnh Liệt xem thường."Anh ấy sẽ không chết đâu, bởi vì anh không bỏ được." Lãnh Liệt gia tăng thêm giọng nói vào phía sau của câu nói. Hiện tại anh ấy có cô, có đứa nhỏ, cô cảm thấy, anh ấy có thể nhẫn tâm buông tha cho tánh mạng của mình hay sao?" Lãnh Liệt đột nhiên nói một câu. Xe đã nhanh chóng chạy đi ra ngoài.
Diệu Tinh cũng không kịp thắt dây nịt an toàn nữa, cô chỉ có thể tựa lưng vào ghế ngồi thật chặt chẽ. " Lãnh Liệt, anh điên rồi sao? Cho xe chạy chậm một chút đi!"
Lãnh Liệt không để ý tới câu nói của Diệu Tinh chút nào. Cho đến lúc xe được lái đến trước cửa Thiên Tuấn thì mới dừng lại. Sau đó mọi người nhìn hai người đã biến mất từ năm năm trước, hiện giờ đồng thời xuất hiện giống gặp quỷ vậy, lại quên ngăn cản bọn họ đi vào thang máy.
"Này, Lãnh Liệt, anh buông tay!" Diệu Tinh không vui lắc lắc cổ tay. Nhưng mà cô đã đánh giá cao khí lực của mình, cũng nói thầm Lãnh Liệt đúng là loại người lạnh lùng. Lãnh Liệt gần như sử dụng sức lực để lôi kéo kéo Diệu Tinh ra khỏi thang máy, sau đó lại đặt cô lên trên ghế ở cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc.
"Anh làm gì thế?" Diệu Tinh cau mày. Nơi này hết thảy đều quá mức quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cô đau lòng.
"Để cho cô xem hết thảy nơi này một chút, thư ký Trình ạ!" Lãnh Liệt mở miệng kêu lên. "Hiện tại trong lòng cô có cảm giác gì? Cô còn cảm thấy, hay là cô cũng đã quên hết thảy những gì ở nơi này rồi?"
Hô hấp của Diệu Tinh có chút nặng nề, bàn tay lặng lẽ nắm chặt lại. Hết thảy mọi thứ trên bàn đều giống như năm năm trước vậy. Thậm chí ngay cả… cái bút ở trong ống đựng bút cũng chưa từng thay đổi.
"Cảm thấy trong này thật sự không có gì thay đổi cả, đúng không?" Lãnh Liệt nói xong, gần như thô lỗ kéo cái ngăn kéo ra. Ở bên trong ngăn kéo, một cái hộp tinh sảo lẳng lặng nằm ở đó. Hô hấp của Diệu Tinh bởi vì khẩn trương càng ngày càng trở nên dồn dập.
"Khẩn trương cái gì chứ? Cô có muốn mở ra xem một chút hay không?" Lãnh Liệt nhíu mi. Nói xong Lãnh Liệt mở hộp ra giúp cô. Bên trong là một chiếc nhẫn lẳng lặng nằm yên.
"Lãnh Liệt, rốt cuộc là anh muốn làm gì?" Diệu Tinh cau mày. Cô chịu đủ sự vô lý này của Lãnh Liệt rồi, chính xác mà nói… Cô không muốn nhìn thấy hết thảy mọi thứ ở nơi này, cô muốn làm sao phải rời đi khỏi cái nơi đã làm người ta hít thở không thông này nhanh lên một chút.
"Cô còn muốn chạy trốn tới chỗ nào nữa đây?" Lãnh Liệt hỏi. "So với cái nhẫn đang ở trên tay cô kia, như thế nào?" Anh nhíu mi. "Đây là chiếc nhẫn mà năm năm trước Lăng Phong đã đặc biệt mời người thiết kế. Dĩ nhiên, lúc này không còn giống ngày xưa, chính cô cũng là một người thiết kế sư trứ danh rồi! Nói không chừng, tiên sinh Carlos sẽ tự mình thiết kế chiếc nhẫn kia cũng nên!" Lãnh Liệt lấy chiếc nhẫn ra. "Nơi này có khắc tên của cô. Lăng Phong đã tự tay khắc lên!" Lãnh Liệt trần thuật nhưng lại nhìn như không có mục đích, thế nhưng lại nặng nề đụng vào trái tim của Diệu Tinh.
"Lãnh Liệt. Anh đã đủ chưa? Anh kéo tôi tới đây, chính là vì muốn để tôi xem chiếc nhẫn này hay sao?"
"Cô cảm thấy cô là người bị hại, nhưng mà cô đã từng nghĩ tới Lăng Phong hay chưa?" Lãnh Liệt hỏi. "Khi anh ấy tỉ mỉ chuẩn bị để cầu hôn với cô, thì khi đó anh ấy lại được hai lần ba lượt được chứng minh, đứa nhỏ mà anh ấy một lòng chờ đợi kia, lại là của người khác!"
"Chuyện này là lỗi của tôi sao?" Diệu Tinh đột nhiên nổi giận. "Tôi đã từng giải thích với anh ấy, nhưng mà anh ấy lại không chịu tin!"
"Vậy nếu như có một tờ báo cáo kết quả DNA đặt ở trước mặt của cô, nói Tiểu Triết và tiểu Na là hai đứa con của Lăng Phong, lúc đó cô sẽ nghĩ như thế nào?"
Nghe lời nói này của Lãnh Liệt..., Diệu Tinh cũng không còn sức lực để đánh trả nữa. Nhìn Diệu Tinh không lên tiếng, khóe miệng của Lãnh Liệt khé nhếch lên thành một đường cong.
"Lúc ấy tình huống như vậy. Cô cảm thấy ai có thể hoàn toàn không nghi ngờ được chứ. Khi đó, anh ấy đã bị ông nội của A Sở từng bước ép sát, vừa phải ứng phó với bọn họ, lại vừa phải bảo vệ cô. Cô cho rằng, ban đầu án giết người của cô, tại sao đúng lúc đó cô đang ở hiện trường như vậy, làm sao lại không có chứng cớ gì để điều tra!" Lãnh Liệt hít sâu một hơi. "Cô có bao giờ nghĩ tới, tại sao sự kiện kia lại có thể được giải quyết nhẹ nhõm như thế hay không?" Lãnh Liệt tiến tới gần Diệu Tinh.
"Dĩ nhiên. Chuyện này cũng không loại bỏ là do công lao của A Sở. Đã có sự trao đổi để cho cô có chứng cứ chính xác là cô không hề giết người, A Sở phải cưới Dương Nhược Thi. Còn Tiêu Lăng Phong đã phải dùng sự rời khỏi cô, để trao đổi lấy thuốc giải của "Ám Dạ" để giải chất độc cho cô, sau đó thuốc được tiêm vào trong thân thể của cô!"
Diệu Tinh nhìn Lãnh Liệt vẻ không hiểu, cô càng nghe càng cảm thấy mình trở nên hồ đồ. Loại thuốc nào vậy…
"Cô có biết bang quy của Ám Dạ là cái gì không? Thuốc độc tiêm vào!" Lãnh Liệt chậm rãi nói: "Loại này thuốc này khi tiến vào thân thể con người sẽ tự động sinh sôi nẩy nở, sẽ cho người đó được nhìn tận mắt thân thể của mình thối rữa ra. Đến cuối cùng, sẽ bị chết không toàn thây."
Ọe! Trong dạ dày Diệu Tinh cuồn cuộn một hồi.
"Dĩ nhiên là cô, thì nhẹ hơn một chút. Cô sẽ không chết. Chỉ biết là, cô sẽ sống không bằng chết!"
Hô hấp của Diệu Tinh càng ngày càng dồn dập. Thân thể của cô có chút phát run bất thường.
"Cho nên chuyện năm đó, Lăng Phong cũng là người bị hại. Bởi vì thắng xe của anh ấy đã bị phá hư, gián tiếp đưa đến trận tai nạn xe cộ kia! Diệu Tinh, trong lòng cô vẫn luôn không bỏ được mối hận đó, thế nhưng mọi chuyện lại diễn ra do sự thiết kế người khác, cô đã hiểu chưa..."