Hợp Đồng Tình Nhân - Hải Diệp

Chương 279: Thiếu




 Diệu Tinh đứng ở cửa sổ, cô nghĩ đến lời nói của Hạ Cẩm Trình: "Diệu Tinh, em hãy tha thứ Lăng Phong đi! Xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ em vẫn còn muốn hoài nghi trái tim của anh ấy hay sao? Anh thật sự đã biến chuyển rồi, đã vì em mà thay đổi!" Diệu Tinh phiền não xoa xoa mái tóc. Cô phát hiện mình thật vất vả tâm tình mới có thể bình tĩnh trở lại, nhưng một lần nữa lại bị hoảng loạn lên rồi! Hạ Cẩm Trình nói, "Diệu Tinh, anh còn là tình địch của anh nữa kia đấy! Thế nhưng mà bây giờ, anh cũng nói chuyện giúp cho Lăng Phong, em còn do dự cái gì nữa?" Diệu Tinh dùng sức lắc lắc đầu, cô lại nghĩ đến Đường Nhã Đình.

Sau khi Đường Nhã Đình qua bệnh viện đại náo một lần vào hôm đó, thì cũng không có tin tức gì nữa. @MeBau*[email protected]@  Đường Nhã Đình đến một người thân cũng không có, không có ai bảo lãnh, cũng không có ai giúp cô mời luật sư, chuyện đã đến một bước như thế này, cũng coi như là Đường Nhã Đình đã nhận được báo ứng nên có. Thế nhưng mà... tại sao trong lòng cô lại không thấy vui! Diệu Tinh nhẹ nhàng than thở, đứa con có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với một người mẹ, nhưng mà... Đường Nhã Đình.

Xoa bóp nơi huyệt Thái Dương, Diệu Tinh xoay người lại. Trong đầu cô rối loạn cực kỳ, chuyện tình cảm càng làm phiền lòng, cô lại càng không sao khống chế bản thân không được nghĩ ngợi đến nó. Trình Diệu Tinh, mày hãy tỉnh táo lại một chút đi! Mày bây giờ bất quá là do mỗi ngày đều gặp được anh ấy, cho nên mới tâm hoảng ý loạn mà thôi, chờ đến khi mày về đến công ty rồi, mày sẽ lại trở lại như bình thường thôi!

Tựa như là đã tìm được cho mình một lý do để nói cho qua, Diệu Tinh ngẩng đầu lên. "Đúng là như vậy a! Chờ về công ty, cũng sẽ không còn cơ hội gặp mặt nhiều như vậy nữa, đến lúc đó, mình sẽ trở lại bình tĩnh, đợi đến khi trở về Barcelona thì hết thảy cũng sẽ kết thúc...

Thở ra một hơi thật sâu, Diệu Tinh ngẩng đầu lên giống như trút được gánh nặng vậy. Tiêu Lăng Phong đã đi ra ngoài thật lâu. Thế nào mà vẫn chưa trở lại, cô ghé đầu hướng ngoài cửa nhìn một chút.

Ở lầu dưới của bệnh viện. Tiêu Lăng Phong vừa nóng ruột lại cũng bồi hồi, nhận được điện thoại Lãnh Liệt gọi đến, nói chuyện đã có kết quả, Tiêu Lăng Phong đã thật sự không cách nào có thể sống an tĩnh ở trong phòng bệnh được nữa. Chờ đến lúc anh đi lên, quên mất là trong lòng bàn tay còn có thương, anh lo lắng xoa xoa tay tâm thì chạm phải vết thương, thế nhưng anh vẫn cười một tiếng. Đau đớn, lại một lần nữa chứng minh việc này không phải là nàm mộng.

Ở trong khi chờ đợi lo lắng, rốt cục Tiêu Lăng Phong đã nhìn thấy rõ ràng xe của Lãnh Liệt. Tiêu Lăng Phong mừng rỡ bước nhanh đi ra ngoài, không đợi Lãnh Liệt đóng kỹ cửa xe, Tiêu Lăng Phong đã đoạt lại tập tài liệu ở trong tay Lãnh Liệt.

"Anh gấp gáp như vậy để làm cái gì?" Lãnh Liệt có chút buồn cười. "Tất cả tài liệu đều ở bên trong này rồi!"

"Tài liệu về đứa nhỏ tôi đã tìm được ở một căn nhà của viện mồ côi đã bỏ hoang. Bởi vì viện mồ côi đã không còn ở đây, cho nên trước kia mới không tra ra được." Lãnh Liệt than nhẹ một tiếng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Có lẽ là mấy người kia còn có tính người, cho nên mới không ném đứa nhỏ đi. Đứa nhỏ đã được  đưa đến viện mồ côi, mấy tháng sau liền được người ta nhận nuôi. Thân thể đứa nhỏ không được chăm sóc tốt, việc duy trì sinh mạng đều chỉ dựa vào sự cứu tế của xã hội. Thiên Tuấn cũng đã từng quyên một khoản cho đứa bé này." Lãnh Liệt nói qua chuyện trước kia một chút! Việc này, có phải cũng là một loại duyên phận hay không! "Sau khi đứa nhỏ đã được cho người ta nuôi dưỡng rồi, thì sau đó cũng chưa từng có bất kỳ sự liên lạc nào. Bất quá chuyện về sau này thì anh cũng nên biết. Đứa nhỏ đã được tiểu thư Tịch Mạt nhận nuôi, từ trước đến nay cuộc sống của tiểu thư đều sống ở Los Angeles, cho đến nửa năm trước mới trở về trong nước!"

Tiêu Lăng Phong nhìn tập tài liệu mình đang cầm trong tay, hô hấp đã bắt đầu có chút rối loạn. Anh khẽ vuốt ve tấm ảnh nhỏ của đứa bé. Con bé, mới vừa vặn ra đời, còn nhỏ như vậy... Nhưng mà lại có một đôi mắt cực kỳ giống cô cô Tịch Mạt. Hô hấp của Tiêu Lăng Phong cự kỳ khẩn trương, cũng bởi vì như thế, cho nên lúc trước con bé mới có thể được Tịch Mạt nhận làm con nuôi. Sau đó là cách mấy năm sau, đứa nhỏ mới lại xuất hiện ở trong cuộc sống của anh. Đột nhiên Tiêu Lăng Phong cảm thấy Thượng Đế đối với anh cũng không tệ, thì ra là những người anh yêu, anh quan tâm, vẫn còn ở bên cạnh.

"Bây giờ chúng ta liền đi lên tìm Diệu Tinh. Tôi phải nói cho cô ấy biết đã tìm được đứa nhỏ rồi!" Tiêu Lăng Phong kích động nói xong, anh chạy mấy bước, sau đó che lấy ngực.

"Anh gấp cái gì chứ, chậm một chút, cô ấy không chạy mất được!" Lãnh Liệt nhìn Tiêu Lăng Phong. Thế nào mà mỗi khi gặp phải chuyện có liên quan đến Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong liền tựa như đã thay đổi thành người khác vậy.

"Không sao hết, thật ra thì, tôi bị thương không đến nỗi nặng như vậy!" Tiêu Lăng Phong nói xong, xoải bước đi vào thang máy. Diệu Tinh, em có biết không, đã tìm được đứa con của chúng ta rồi

Diệu Tinh ở trong phòng bệnh, đang dự định muốn tìm một cái lý do gì đó để rời đi, thì nghe thấy tiếng mở cửa vang lên.

"Trở lại..." Lời nói còn chưa kịp nói xong, Diệu Tinh đã bị chợt ôm vào trong ngực, lực độ phát sinh lại quá mức mãnh liệt, siết chặt lấy cô, khiến cô không cách nào thở được.

Diệu Tinh vùng vẫy mấy cái, cái mùi vị này thật quá mức quen thuộc. "Car­los..." Diệu Tinh hô hấp thật khó khăn. Khụ khụ khụ… Cô ho khan một hồi... Bởi vì hô hấp không được thoải mái, hơn nữa bởi vì khiếp sợ. Car­los vội vàng trở lại như vậy, chắc là anh đã biết đã chuyện gì xảy ra!

Car­los ý thức được mình đã không tránh được quá dùng sức rồi, anh liền từ từ buông vòng tay của mình ra, sau đó anh nhìn Diệu Tinh đến nháy mắt một cái cũng không nháy mắt, tựa như sau đó không có gì quan trọng bằng cô vậy.

"Thế nào đột nhiên anh lại trở lại như vậy. Lần trước không phải anh nói cha mẹ không bỏ được, phải lưu ở đó nhiều ngày kia mà?" Diệu Tinh hỏi.

"Lau ra! Em xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy tại sao lại không không nói cho anh biết. Nếu như không phải được nghe Ann nói, thì anh cũng không biết!" Car­los nhìn chằm chằm Diệu Tinh vẻ trách cứ.

Nếu không phải mấy lần anh gọi điện thoại đến công ty cũng không tìm được cô, anh vẫn còn không biết đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy!

"Em có khỏe không? Hả?" Car­los khẽ vuốt ve gương mặt gầy gò của Diệu Tinh. "Thế nào mà em lại không hiểu được việc phải tự chăm sóc cho mình như vậy?" Car­los nói xong lại ôm lấy Diệu Tinh một lần nữa thật chặt. "Em có biết hay không, khi nghe thấy Ann nói chuyện này, anh đã bị hù dọa sắp chết! Tại sao em cứ luôn làm cho anh không sao yên lòng được như vậy chứ?" Giọng nói của anh có chút phát run.

“Anh thấy bây giờ không phải là em cũng đã không có chuyện gì rồi hay sao?" Diệu Tinh cười khẽ một tiếng, cũng có mấy phần khẩn trương, giống như  là cô đã làm sai chuyện gì đó vậy.

"Em vẫn còn cười được sao?" Car­los cau mày, đột nhiên anh tức giận cắn một chút ở trên môi Diệu Tinh. Sau đó anh ôn nhu ôm Diệu Tinh vào trong ngực mình: "Thật xin lỗi! Lau­ra, nếu không phải là anh đã bỏ em ở lại nơi này chỉ có một mình như vậy, thì em sẽ không bị xảy ra chuyện như vậy rồi! Thật xin lỗi, là anh đã không thể bảo vệ tốt được cho em!"

"Tại sao anh lại nói xin lỗi vì chuyện như vậy chứ? Đây cũng là chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi mà." Diệu Tinh ngẩng đầu lên: "Làm sao anh lại chạy về như vậy? Anh cũng thấy đó, không phải là lúc này em vẫn đang rất yên lành hay sao!"

"Không nhìn thấy em, anh không được yên lòng! Lau­ra, về sau này anh sẽ không bao giờ bỏ lại em một mình như vậy nữa!" Anh nói một câu giống như bảo đảm, lại ôm Diệu Tinh vào trong ngực mình thật chặt, dùng cằm tì lên đỉnh đầu Diệu Tinh. "Lau­ra anh rất nhớ em. Từ ngày anh bắt đầu lên máy bay, anh đã liền bắt đầu nhớ em..." 

"..." Một lời nói giống như thú tội như thế, đã làm cho Diệu Tinh có chút không thích ứng. Cô nuốt nước miếng. Nơi này là phòng bệnh, Tiêu Lăng Phong hoặc là Tịch Mạt lại còn hai tiểu tử trong nhà kia nữa, cũng tùy thời sẽ xông tới. Diệu Tinh còn đang suy nghĩ thì cửa phòng bệnh đột nhiên đã bị đẩy ra.

"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong chạy vào, trên trán anh còn có mồ hôi hột, không biết là bởi vì anh đã một đường chạy tới đây, hay là bởi vì có liên quan đến vết thương bị đau…

Trong tay Tiêu Lăng Phong cầm cái túi để tài liệu của đứa nhỏ, nụ cười của anh cũng không còn kịp thu lại nữa, cả người anh lập tức cứng ngắc lại ở nơi cửa phòng bệnh. Ở trong phòng bệnh người đang ôm thật chặt lấy Diệu Tinh, chính là Car­los đầy phong trần mệt mỏi..