Hợp Đồng Tình Nhân - Hải Diệp

Chương 267: Có phải em vẫn còn thương anh ta hay không?




 Tiêu Lăng Phong dừng xe ở ven đường, trước lời nhắc nhở của Ti Khiết đối với anh, anh không thể mải tìm kiếm tung tích đứa bé mà bỏ quên Diệu Tinh. Car­los kia thật sự đã cho anh một sự uy hiếp quá lớn...

Vốn dĩ anh là tính toán mau chân đến gặp Diệu Tinh, thế nhưng lại không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy Diệu Tinh cùng Car­los đang cùng nhau đi từ trong công ty ra ngoài. Sau đó hai người đi vào một tiệm độc quyền chuyên bán hàng cho bà bầu và trẻ sơ sinh. Suýt nữa thì thân thể của Tiêu Lăng Phong đứng không vững, Diệu Tinh...

Cách chiếc tủ kính Tiêu Lăng Phong nhìn Car­los cầm quần áo ướm thử ở trên người Diệu Tinh, còn Diệu Tinh thì đang cười ngọt ngào đến mức gương mặt cũng tràn ngập hạnh phúc, Diệu Tinh… mang thai? Không, chuyện này là không thể nào, làm sao có thể chứ! Tiêu Lăng Phong níu lấy quần áo thật chặt. @MeBau*[email protected]@  Có lẽ trong chuyện này nói không chừng là có chuyện hiểu lầm gì đó cũng nên. Nghĩ như vậy anh từ từ tiến lên.

Diệu Tinh nhìn từng món quần áo trẻ nít thật dễ thương kia, không nhịn được tiến lên sờ sờ. Thật sự rất đáng yêu...

"Car­los, chúng ta mua nhiều một chút có được hay không?" Diệu Tinh vui vẻ nói một câu, mặc dù đối với đứa bé của Tịch Mạt thì hơi sớm một chút, thế nhưng mà cô lại không nhịn được muốn tặng bạn tốt của mình  một ít đồ vật.

Car­los đứng sau lưng Diệu Tinh, nhìn dáng vẻ kích động của cô, anh nhẹ nhàng lui qua một bên, đi ra bên ngoài nghe điện thoại. Hiếm khi có được tâm tình của cô không tệ như hôm nay.

Sau khi Tiêu Lăng Phong đi vào cửa, anh nhìn thấy Diệu Tinh đang đứng bồi hồi ở trước chỗ quần áo bà bầu. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Tựa như là mỗi món đồ nào cô cũng đều thích, lại vừa tựa như… cô đang không biết rốt cuộc nên chọn cái nào vậy.

"Màu hồng đi!" Tiêu Lăng Phong chịu đựng sự đau lòng nói.

"Màu hồng không thích hợp với Tịch Mạt..." Diệu Tinh đang nói đột nhiên cảm thấy không đúng, liền xoay người lại. Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, một khắc kia cô thoáng sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng, cô lùi lại về phía sau một bước. Rầm, thân thể của cô đụng vào cái giá treo quần áo ở sau lưng.

"Em… mang thai?" Tiêu Lăng Phong hỏi giọng đầy vẻ đau khổ.

"Anh rất thất vọng?" Nghe thấy những lời của Tiêu Lăng Phong nói..., Diệu Tinh cố ý hỏi lại vẻ đầy cay nghiệt, hà khắc.

"Em cứ nhất định phải nói chuyện với anh như vậy hay sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Diệu Tinh, ở trong lòng em, anh thật sự là hạng người như vậy hay sao?" Anh kéo Diệu Tinh lại gần hơn trong ngực mình, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn trên cổ Diệu Tinh vẫn còn dấu vết của những nụ hôn chưa tiêu tan, làm cho ánh mắt của anh đau nhói… "Em, hai người…" Tiêu Lăng Phong nắm lấy cánh tay của Diệu Tinh thật chặt, hô hấp của anh cũng bắt đầu trở nên bất quy tắc.

"Anh có tư cách gì để hỏi tôi như vậy?" Diệu Tinh ngẩng đầu lên. Cô không nghĩ rằng Tiêu Lăng Phong thế nhưng lại kìm giữ ở nơi cằm của cô, thuận thế hôn vào môi của cô.

Trong lòng Diệu Tinh cả kinh. Cô cố gắng giùng giằng, hiện tại Tiêu Lăng Phong đang muốn làm gì đây? Tiêu Lăng Phong, anh điên rồi sao, nơi này có nhiều người như vậy.

"Tại sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Tại sao hắn thì có thể?" Tiêu Lăng Phong khẽ run giọng hỏi một câu. Thì ra là, ngày đó lời nói của cô chính là ý này đây! Cô nói cô đã có Car­los rồi… Đúng như vậy, bọn họ ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, chuyện như thế này vẫn là sớm. Anh nên lường trước đến chuyện đó mới phải…

Car­los đi tới. Nhưng anh lại không nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một màn như vậy. Nắm quyền thật chặc, Car­los tiến lên đẩy Tiêu Lăng Phong ra, một giây kế tiếp, một quyền đánh vào trên mặt Tiêu Lăng Phong. Tiêu Lăng Phong phản ứng không kịp nữa, nặng nề đụng vào phía sau một trận, sau đó chật vật ngã xuống trên mặt đất.

"Tiêu Lăng Phong, yêu cầu anh không nên cứ luôn dây dưa với Lau­ra như vậy! Năm đó chính anh đã không hiểu được sự quý trọng, đến bây giờ anh hối hận, thì lại nghĩ có thể tìm đến cô ấy. Tại sao anh lại cứ làm cái chuyện mà cô ấy không thích như vậy." Car­los nói xong liền kéo Diệu Tinh đến bên cạnh mình. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  "Em có khỏe không?" Anh hỏi xoa lên đôi môi của Diệu Tinh một chút.

Tiêu Lăng Phong ngồi dậy, nhưng cũng không có đứng dậy. Anh nhìn bộ dạng Diệu Tinh lúc này  làm như không nhìn thấy gì, quay mặt của mình qua một bên. Phải làm thế nào thì em mới có thể liếc con mắt nhìn sang anh lấy một cái đây, Diệu Tinh?

Diệu Tinh cứ quay mặt qua một bên. Cô nhắm đôi mắt của mình lại yên lặng một hồi lâu. 

"Đi thôi!" Diệu Tinh nói rất tỉnh táo, tiếp sau đó cô xoay người lại đi ra ngoài. Không phải là cô cũng sớm đã từng nói không hề có liên quan gì rồi hay sao? Tại sao… lúc này trong lòng của cô lại thấy buồn buồn.

Ngồi vào trong xe, cả hai người đều không ai lên tiếng nữa. Bầu không khí an tĩnh có chút bị đè nén." Car­los, em..."

"Em vẫn luôn cự tuyệt anh có phải là bởi vì em vẫn còn… yêu Tiêu Lăng Phong hay không?"

"Không phải!" Diệu Tinh kích động phản bác lại.

"… Anh biết đáp án!" Car­lo hạ giọng nói một câu, tại sao cô lại phải  nhanh chóng trả lời anh như vậy? Nếu như cô hơi ngập ngừng dừng lại một chút, có lẽ… Anh còn có thể lừa gạt lừa gạt mình.

" Car­los, chuyện không phải là như vậy, em..."

"Anh biết!" Car­los cắt đứt lời của Diệu Tinh. "Anh biết chứ!" Car­los gật đầu vẻ đầy mất mát. "Trở về đi thôi. Anh còn có một số việc."

"..." Diệu Tinh cúi đầu."Sor­ry, (Xin lỗi - Tiếng Anh trong nguyên bản) Car­los." Diệu Tinh nhẹ giọng nghẹn ngào. "Nhưng mà chuyện thật sự không giống như anh đã tưởng tượng đâu! Anh hãy nghe em giải thích một chút có được hay không?"

"Anh không hề cảm thấy em có cái gì đó lừa gạt anh!" Car­los khẽ vuốt ve gương mặt của Diệu Tinh. "Anh không trách em!" Car­los lắc đầu một cái. "Có lẽ… Là do anh đã ép em quá chặt!"

"Không phải vậy!" Diệu Tinh lôi kéo tay Car­los: "Car­los chỉ là anh đã nghĩ quá nhiều mà thôi. Giữa chúng ta không phải là như anh đã nghĩ đâu! Em không thể nào có thể thương anh ta được!"

Chúng ta? Car­los nghe cái từ ngữ này, trong lúc lơ đãng lại nhắc lại, sau đó cười một chút vẻ khổ sở: "Được rồi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa!" Anh xoa xoa mái tóc của Diệu Tinh "Anh vừa mới nhận được điện thoại của mẹ anh gọi đến. Bà muốn gặp Tiểu Duệ một chút, anh phải đưa thằng bé đi một chút!" Đúng ra một giây trước, lúc anh bước vào cửa, anh vẫn còn nói lại là sẽ ở lại cùng với Diệu Tinh, để cho Ann đưa Tiểu Duệ đi. Nhưng mà bây giờ… Có lẽ, thời gian tới anh nên cho Diệu Tinh một chút thì giờ để suy nghĩ kỹ càng về mối quan hệ của hai người bọn họ.

"Có phải là bởi vì anh giận em nên mới trốn tránh em hay không?" Diệu Tinh hỏi.

"Không phải vậy!" Car­los lắc đầu. "Lau­ra, em nghĩ quá nhiều rồi!"

"Em không phải là cố ý như vậy. Car­los, em không biết tại sao anh ta lại sẽ ở nơi này như vậy, em… Ô…" Thời điểm Diệu Tinh kích động giải thích kia, Car­los liền ôm Diệu Tinh vào trong ngực, che lại đôi môi của cô. Anh ôn nhu hôn hít, an ủi Diệu Tinh vẻ đầy bất an.

"Lau­ra, anh yêu em! Anh cũng thừa nhận, vừa mới rồi anh rất đau lòng, nhưng mà… Anh không muốn làm khó cho em, càng không muốn em bị khổ sở. Chờ anh một tuần lễ!" Cũng chính là dành cho em một tuần lễ.

Diệu Tinh nhìn Car­los, từ trong tròng mắt, nước mắt của cô cứ trào lên, lăn xuống dưới. Cô ôm Car­los bật khóc thành tiếng ô ô. "Không phải là em cố ý, không phải vậy!"

Car­los đau lòng nhắm ánh mắt lại, khẽ vuốt ve sau lưng Diệu Tinh. "Đừng khóc, anh không trách em, thật không trách em…"

Ngoài cửa xe, Tiêu Lăng Phong cô đơn tựa vào trên sườn xe. Anh nhìn Diệu Tinh đang được người đàn ông khác ôm hôn, trong lòng anh đau đến muốn chết. Tiêu Lăng Phong đốt một điếu thuốc, dùng sức hít một hơi, anh ngẩng đầu lên, khống chế sự chua xót trong mắt. Diệu Tinh, em thật sự yêu Car­los rồi sao? Nếu quả đúng thật là như vậy, anh nên kiên trì không buông tha, hay là… nên buông tay cho em được hạnh phúc...

Đêm đó Car­los cùng Tiểu Duệ ngồi trên chuyến bay liền rời đi. Đứng ở trong đại sảnh của sân bay, Diệu Tinh nhìn Car­los và Tiểu Duệ đi xa dần, biến mất ở trong tầm mắt. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng bao giờ cảm thấy bản thân mình lại tuyệt vọngvà bất lực đến như vậy!

"Tiểu thư Lau­ra..."

"Ann!" Diệu Tinh đột nhiên xoay người lại ôm lấy Ann.

Ann sửng sốt. Thời gian cô biết Lau­ra cũng phải có bốn năm rồi, nhưng cô từ chưa từng bao giờ thấy Lau­ra có bộ dáng bất lực như vậy, hơn nữa cũng chưa từng nhìn thấy nước mắt của cô bao giờ...

"Không sao, hết thảy đều sẽ tốt thôi!" Khẽ vuốt ve sau lưng Diệu Tinh, Ann nói an ủi. Không khó để đoán ra, tâm tình của cô và Car­los cùng với cái người có tên gọi là Tiêu Lăng Phong kia có liên quan với nhau. 

Không sao ư? Làm sao có thể không sao được chứ. "Ann, tôi nghĩ rằng Car­los đang thương tâm, tôi không biết là sẽ biến thành như vậy… nếu như sớm biết chuyện sẽ biến thành như vậy, tôi… tôi không nên lại trở về đây. Không nên trở lại đây nữa!"

"Được rồi, không nên suy nghĩ bậy bạ nữa, trở về làm việc thôi nào! Car­los tiên sinh đã cố ý bố trí người phục vụ đưa cô trở về!"

Ở một địa phương cách bọn họ không xa, Tiêu Lăng Phong đứng dựa vào ở một bên. Anh nhìn cảnh chia tay đầy lưu luyến của mấy người bọn họ, nhìn Car­los hôn Diệu Tinh. Nhưng mà… ngày hôm nay bản thân mình lại không thể giống như Car­los, tiến lên đẩy anh ta ra...

Diệu Tinh cự tuyệt việc Ann đưa cô về nhà, tự mình ngồi vào trong xe, tuy nhiên cũng thật lâu mà cô không hề khởi động xe. Diệu Tinh cứ gục đầu trên tay lái, mở rộng cửa sổ xe ra, gió đêm thổi vào xuyên thấu qua cửa sổ xe. Cô co rút thân thể lại, tại sao cô lại cảm thấy lạnh quá... Làn gió lạnh lẽo tựa như xuyên thấu qua thân thể của cô, thổi vào trong lòng, từng mảnh từng mảnh lạnh như băng lan tràn ra. Nước mắt chảy ướt nhẹp ống tay áo của cô, thấm ướt  khắp cánh tay của cô. Tiêu Lăng Phong từ từ đi vào, nhìn bả vai Diệu Tinh có chút run rẩy nho nhỏ. Diệu Tinh, chẳng lẽ Car­los đã làm cho em không bỏ được như vậy hay sao? Anh nhẹ nhàng khẽ tựa vào trên sườn xe, nhưng mà Diệu Tinh cũng không hề có một chút phát hiện. Những giọt mưa phùn li ti lại bắt đầu bay đầy bầu trời. Tiêu Lăng Phong cũng không rời đi. Bởi vì đây là khoảng cách anh được ở gần cùng với cùng Diệu Tinh nhất...

Diệu Tinh, xin hãy tin tưởng ở anh. Anh thật sự yêu em, cũng không phải là anh thật sự muốn em phải khổ sở, thương tâm...

Trời mưa cả đêm. Vì sợ phải trở lại này trong căn phòng trống rỗng, Diệu Tinh một mình đi tới phòng làm việc. Ngày mới vừa vặn hé chút ánh sáng, Diệu Tinh liền bị một cuộc điện thoại đánh thức.

"A lô!"

"Trình Diệu Tinh, cô, đồ đê tiện này, cô đã mang mấy đứa nhỏ của tôi đi nơi nào rồi?" Nghe tiếng gào thét này qua điện thoại, quả nhiên trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Diệu Tinh tan đi một nửa.

"... Đường Nhã Đình?" Diệu Tinh đứng dậy.

"Hừ! Thế nào? Không nghĩ tới sao?!" Đường Nhã Đình cười. "Cô cho rằng, bằng một chút những chứng cớ đó của thám tử tư thì nhất định sẽ có thể làm gì được tôi hay sao? Tối đa thì cảnh sát cũng chỉ là lập án điều tra. Mà tôi… Cũng không có người chỉ ra chỗ sai."

"Vậy chúng ta sẽ chờ xem, thử xem một chút có phải là cảnh sát có thể tìm ra được chứng cớ để khởi tố cô hay không? Đường Nhã Đình, tôi sẽ giúp một tay. Mặc dù có phải bỏ ra nhiều hơn nữa, tôi đây cũng muốn cô phải trả cái giá thật lớn!" Diệu Tinh níu thật chặc lấy lớp vải hoa văn trên ghế sa lon.

"Vậy tôi đây cũng nhìn xem có phải cô tra ra mọi chuyện được đến nơi hay không!" Đường Nhã Đình nói đầy vẻ khiêu khích: "Hiện tại tôi hỏi cô một lần nữa, hai đứa con của tôi đâu? Cô đã mang bọn chúng đi nơi nào rồi? Cô hãy nhanh chóng con trả lại con cho ta ngay lập tức!" Đường Nhã Đình gào thét giống như một con dã thú cuồng bạo vậy. Diệu Tinh nhẹ nhàng để điện thoại cách xa thêm mấy phần, xoa xoa lỗ tai.

"Con của cô mất, tìm tôi làm gì?"

"Trình Diệu Tinh, nếu như cô dám làm tổn thương bọn chúng, tôi đây sẽ không bỏ qua cho cô! Cô ác độc như vậy, đáng đời cô không sinh ra được đứa bé!"

Khanh khách… Nghe những lời mắng chửi đầy tức giận của Đường Nhã Đình, Diệu Tinh không hề nổi giận, mà ngược lại, cô lại cười ra thành tiếng: "Vậy thì thật là đáng tiếc quá đi mất, hai đứa bé cô đã sinh ra, thế nhưng lại không thể nào mà bảo vệ được cho bọn chúng thật tốt. Đường Nhã Đình, cô nói xem… Hai chúng ta người nào mới thật là đáng buồn hơn đây..."