Hợp Đồng Tình Nhân - Hải Diệp

Chương 255: Cho dù anh có chết, cũng không có cách nào vãn hồi




Hơi thở lạnh lẽo phả lên trên mặt Tiêu Lăng Phong, khiến cho thân thể của anh cứng ngắc lại. Trước khi anh kịp có phản ứng thì ngược lại, Đường Nhã Đình đã lên tiếng trước: “Trình Diệu Tinh, cô đang nói nhăng nhít gì đó?" Đường Nhã Đình kêu to. "Lăng Phong, anh không nên nghe cô ta nói bậy!" Đường Nhã Đình nói đầy vẻ hốt hoảng: "Nhất định là cô đã đố kỵ với tôi, cô đố kỵ vì tôi đã sinh con cho Lăng Phong. Cô đố kỵ với tôi vì tôi có thể sinh con!"

Hừ... Diệu Tinh cười ra thành tiếng. Cô nhẹ nhàng hít một hơi nhè nhẹ, nhìn Đường Nhã Đình vẻ đầy chán ghét, giống như cảm thấy bị mất thể diện vậy.

"Đường tiểu thư! Ở nơi quảng đại quần chúng như thế này, cô không thể khiêm tốn được một chút hay sao? Nói ra lời như vậy, cô không sợ thẹn thùng, nhưng tôi lại cảm thấy đỏ mặt đấy!" @MeBau*[email protected]@ Diệu Tinh quét mắt liếc nhìn Đường Nhã Đình một cái đầy vẻ khinh miệt. "Được rồi! Vốn là tôi tính toán đi vào đây để uống ly cà phê, nên sẽ không quấy rầy mấy người một nhà quây quần vui vẻ nữa!" Diệu Tinh nhìn đồng hồ, lại nhìn sang hai đứa trẻ vẫn đang khóc lớn như cũ một chút. Vốn dĩ Diệu Tinh nghĩ định đi tới an ủi lũ trẻ một chút, nhưng khi nhìn thấy Đường Nhã Đình, cô vẫn bỏ qua cho cái ý nghĩ này

"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong khẽ kêu lên.

"Không biết, vào thời điểm bị xe đụng vào, có phải đứa nhỏ của tôi cũng rất đau hay không! Nhưng mà... đến ngay cả khóc một tiếng nó cũng không thể..." Diệu Tinh nhẹ giọng nói nghe như thì thầm, cứng rắn đâm vào trái tim Tiêu Lăng Phong. Giờ phút này, anh thật hận không thể giết mình để tạ tội.

"Diệu Tinh!" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Tiêu Lăng Phong đuổi theo Diệu Tinh đang đi ra khỏi quán cà phê. Nhìn thấy Diệu Tinh xoay người rời đi, Tiêu Lăng Phong không rảnh để bận tâm tới hai đứa trẻ bởi vì sợ mà khóc thành một đoàn.

"Đừng đi!" Cánh tay của Tiêu Lăng Phong chống vào trên cửa xe của Diệu Tinh. "Hãy nghe anh giải thích!" Thật hiếm khi thấy bên người Diệu Tinh không có sự tồn tại của Car­lor, cho nên anh không thể bỏ qua cơ hội này được.

"Diệu Tinh. Đợi đã!" Vươn cánh tay ra, Tiêu Lăng Phong cầm bàn tay của Diệu Tinh run rẩy nói: "Diệu Tinh. Nghe anh giải thích đã." Tiêu Lăng Phong thở hào hển giọng đầy lo lắng.

"Anh buông tay!" Diệu Tinh giùng giằng. Nhưng cô lại bị anh ôm chặt chẽ, giãy giụa không thoát ra được. Thân thể của Tiêu Lăng Phong nóng bỏng dọa người. Diệu Tinh bị anh ôm như vậy, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn lại càng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

"Anh đã nói rồi., anh sẽ không bao giờ buông tay để em rời khỏi bên cạnh anh nữa." Tiêu Lăng Phong nói đầy sự kiên định: "Diệu Tinh! Anh biết những chuyện trong quá khứ đã làm tổn thương đến em rất sâu! Hãy cho anh một cơ hội để bồi bổ lại có được hay không? Bất kể em muốn anh làm cái gì cũng có thể, chỉ cần em tha thứ cho anh!" Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh đầy vẻ thâm tình.

Nhìn bộ dạng này của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh hừ lạnh một tiếng. Tha thứ sao? Tiêu Lăng Phong, anh đang ở đây mà nói mớ hay sao?

"Anh đi theo tôi để làm gì thế?" Diệu Tinh hỏi. "Tiêu Lăng Phong, con của anh khóc đến thê thảm như vậy, sao anh không đi đến đó mà ôm lấy bọn trẻ!" Diệu Tinh không thể giãy giụa ra nổi, đành chỉ có thể nhìn Tiêu Lăng Phong, đáy mắt cô đều là sự giễu cợt.

"Không phải là em cũng đã nói, bọn chúng không giống anh đó sao!" Tiêu Lăng Phong có chút bất đắc dĩ. Đầu của Tiêu Lăng Phong có chút choáng váng. Anh nhắm mắt lại lắc lắc đầu, cố gắng chống đỡ.

Nghe những lời của Tiêu Lăng Phong vừa nói..., Diệu Tinh cũng có chút sửng sốt. Hai đứa trẻ kia dáng dấp không giống anh, chẳng qua cô cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, nghĩ muốn kích thích anh một cái mà thôi! Nhưng mà, không nghĩ tới... Cô nhìn Tiêu Lăng Phong hiển nhiên hoài nghi tính chân thật của những lời nói này. 

"Diệu Tinh. Tin tưởng anh đi!" Nhìn nghi ngờ sự trong mắt Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong còn tưởng rằng anh có thể có hi vọng giải thích cho cô hiểu. Chỉ cần giải quyết vấn đề của Đường Nhã Đình thì sẽ giải thích rõ được vấn đề tai nạn xe cộ kia. Sau đó, hai người bọn họ sẽ có thể trở lại giống như trước! Nhưng mà... Hiển nhiên, anh đã đánh giá thấp chuyện này, đã đánh giá thấp hận ý trong lòng Diệu Tinh...

“A!”… Hồi lâu sau,  Diệu Tinh cười ra thành tiếng. "Không phải là con của anh sao?" Diệu Tinh gật đầu một cái, "Tiêu Lăng Phong vậy mà anh vẫn cứ yêu Đường Nhã Đình như vậy hay sao? Biết rất rõ ràng hai đứa bé kia không là con của mình, anh vẫn có thể sống cùng với cô ta! Có thể kết hôn cùng cô ta sao?" Diệu Tinh hỏi, ngón tay siết chặc lại ở chung một chỗ. Cô nhìn người trước mắt mình đầy vẻ khinh miệt: "Tiêu thiếu gia, tình yêu này của anh, thật sự quá mức khoan dung, vĩ đại rồi..."

"Không phải vậy" Tiêu Lăng Phong la lớn. "Thật xin lỗi!" Anh nói lời xin lỗi là vốn định giải thích, nhưng mà hiển nhiên là Diệu Tinh đã xuyên tạc   ý tứ của anh. "Diệu Tinh! Không phải là anh muốn hung dữ với em đâu!" Tiêu Lăng Phong nói giải thích. "Cho anh một chút thời gian có được không? Anh không hề ở cùng với Đường Nhã Đình! Anh không hề yêu cô ta! Quan hệ của chúng ta không phải giống như là bên ngoài đã nói đâu! Hôm nay anh gọi cô ta ra ngoài, chính là muốn nói mọi chuyện rõ ràng, anh..."

"Nhưng mà, những chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu nhỉ?" Diệu Tinh không hiểu.

"..." Không liên quan ư? Tiêu Lăng Phong đầy một bụng những lời nói muốn giải thích với Diệu Tinh, nhưng cũng bị cô cứng rắn phản ứng trở lại.

"Tiêu Lăng Phong, anh sẽ không cho là tôi thật sự để ý đến những chuyện này đấy chứ!" Cô buồn cười hỏi lại: "Tôi khuyên anh không nên suy nghĩ quá nhiều như vậy! Anh cùng ai ở chung một chỗ, đó là quyền tự do của anh. Hai đứa trẻ kia có phải là con của anh hay không, cũng không có chút liên quan gì với tôi. Bất kể có phải là anh hối hận hay không, cũng đều không thể ngăn cản việc tôi quyết tâm báo thù cho đứa con của tôi!" Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, tâm tình lại cực kỳ bình tĩnh.

Báo thù cho đứa trẻ ư?" Tiêu Lăng Phong từ từ ngẩng đầu lên.

"Em thật sự cho rằng những người đã đến bệnh viện kia chính là do anh đã sai khiến hay sao? Em thật sự  cho rằng chính anh đã cố ý tạo ra tai nạn xe cộ đó sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi lại Diệu Tinh vẻ bị tổn thương. "Diệu Tinh, anh yêu em như vậy, em thật sư cũng không hề cảm giác được chút nào hay sao?" Giọng nói của anh bởi vì đau lòng mà trở nên run rẩy.

"Tôi cảm nhận được!" Diệu Tinh gật đầu. Tiêu Lăng Phong còn chưa kịp cảm thấy vui mừng, liền bị một câu nói tiếp sau đó đẩy ngã vào đáy hang sauu: "Bất quá... Cảm nhận của tôi, cho tới bây giờ cũng chỉ là ảo giác."

"Diệu Tinh..." Tiêu Lăng Phong kéo tay của Diệu Tinh. "Anh biết, anh đã hoài nghi em, không tin tưởng ở em, đó chính là sai lầm của anh. Nhưng mà anh thật sự không hề nghĩ tới việc muốn làm thương tổn đến đứa bé ấy! Hãy tin tưởng anh!" Bàn tay của Tiêu Lăng Phong nắm lấy bả vai của Diệu Tinh có chút run rẩy. "Diệu Tinh, anh yêu em như vậy, làm sao anh có thể làm cái việc tổn thương đến em được chứ!"

"Vì sao tôi lại phải tin tưởng anh chứ!" Diệu Tinh chán ghét đưa tay vẹt cánh tay của Tiêu Lăng Phong ra...

"Tai nạn xe cộ năm đó xảy ra, Diệu Tinh, là do có đã người phá hư phanh xe của anh. Người lái xe đụng vào em thật sự không phải là anh. Mấy người đã đến bệnh viện kia cũng không phải là do anh sai khiến đến!" Tiêu Lăng Phong nói giải thích. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Diệu Tinh, anh có cảm giác hết thảy những lời mà anh đã nói vừa rồi đều là phí công.

"Coi như là không đúng như vậy thì thế nào?" Diệu Tinh hỏi.

"Cái gì mà gọi là coi như là!" Tiêu Lăng Phong không sao kiềm chế được gầm nhẹ lên một tiếng: "Em thật sự cảm thấy là chính anh đã hại chết đứa trẻ sao?" Tiêu Lăng Phong nắm chặt quả đấm. Bởi vì anh dùng sức gào thét, nên trong đầu của anh vang lên tiếng ong ong, phải chống vào sườn xe thì anh mới không ngã xuống bởi vì cực kỳ choáng váng.

"Mới đầu thì tôi cũng không tin, nhưng mà Tiêu Lăng Phong, rõ ràng chính anh đã nói, anh chỉ muốn đứa bé này chết..." Diệu Tinh sờ sờ lên bụng.

Đầu Tiêu Lăng Phong lại kêu ong ong. Anh nói: "Em cứ như vậy chạy đến để chất vấn anh, đến ngay cả tư cách để tức giận mà anh cũng không được phép hay sao?" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong đã thấp xuống hơn.

"Cho nên anh mới muốn nói rằng... khi đó là anh đang nói lẫy!" Diệu Tinh cười. "Chỉ là điều đó không quan trọng!" Diệu Tinh lắc đầu một cái. "Tiêu Lăng Phong coi như đứa trẻ của tôi không phải là do anh đã hại chết, anh cũng khó tránh khỏi đã bị sai lầm. Coi như đứa trẻ của tôi có chết đi không hề có liên quan gì đến anh, thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh, lại càng sẽ không tha thứ cho anh!"

"... Tại sao?" Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh. Tại sao Diệu Tinh của anh lại biến thành như vậy! So sánh với Diệu Tinh của năm năm trước, Diệu Tinh của hiện tại, tưởng chừng như là hai người khác nhau.

"Anh còn hảo ý định muốn hỏi tôi tại sao không?" Diệu Tinh hỏi. "Giữa hai chúng ta cũng chỉ có một chút chuyện như vậy mà thôi hay sao? Anh không thương tôi, không tin tôi. Những chuyện đó tôi cũng không hề oán trách anh, chẳng qua chỉ là không có tình yêu mà thôi! Chuyện tình cảm, cũng không thể cưỡng cầu được. Nhưng mà... anh đã quậy phá cuộc sống của tôi, làm rối loạn lại thành một đoàn. Anh đã giẫm sự tôn nghiêm của tôi ở dưới chân mình mà tùy ý chà đạp. Đường Nhã Đình của anh đã hại chết Mộ Thần, anh lại để cho tôi phải sống ở trong nỗi thống khổ đau đớn suốt tám năm liền! Anh cho rằng tôi lại có thể quên được hay sao? "

"..." Tiêu Lăng Phong cứng họng. Giữa hai người bọn họ, thì ra là thật sự có nhiều tổn thương không có cách nào vãn hồi lại được như vậy...

"Nhìn xem, chính anh cũng không thể nói gì hơn được nữa đâu!" Diệu Tinh cười. "Cho nên, anh cũng không cần phải trở lại để nói với tôi những  câu như xin hãy tha thứ, bởi vì... nghe như vậy, thật sự rất giống chuyện cười..."

"Anh..." Tiêu Lăng Phong khẽ run lên. "Anh cũng chưa từng bao giờ  có ý nghĩ muốn em cứ như vậy liền tha thứ cho anh!" Tiêu Lăng Phong thấp giọng nói. "Diệu Tinh. Anh chỉ là muốn có một cơ hội để bồi bổ lại và giải thích cho em mà thôi!" Tiêu Lăng Phong để thái độ của mình vào mức thấp nhất.

"Giải thích, anh cũng đã từng giải thích rồi. Về phần bồi bổ lại, tôi cũng đã nói rồi, tôi không cần!" Diệu Tinh nói cự tuyệt. "Tổn thương cũng đã được tạo thành rồi, có đền bù bao nhiêu đi nữa cũng có ích gì không?" Diệu Tinh hỏi.

"Thật xin lỗi..." Tiêu Lăng Phong cúi đầu.

"Đừng nói cái gì mà thật xin lỗi nữa! Diệu Tinh cười. "Anh có nhớ không? Năm đó, thời điểm tôi đã quỳ xuống để cầu xin anh bỏ qua cho ba ba của tôi, tôi cũng đã nói với anh câu thật xin lỗi kia, thế nhưng mà anh đã nói, trên thế giới, thứ vô dụng nhất chính là ba chữ này!" Nhắc tới chuyện năm đó, trái tim Tiêu Lăng Phong liền co rút lại một hồi giống như bị thít chặt lại.

"Anh có nhớ là anh đã làm nhục tôi như thế nào hay không?" Tôi đã quỳ xuống, hung hăng vào đánh miệng của mình! Ngay cả việc đáp ứng ám hiệu của anh, cỡi hết đồ trên ngì ra để quyến rũ anh..." Diệu Tinh nói rành rọt từng chữ từng chữ rõ ràng để nhắc nhở.

"Chớ nó nữai!" Tiêu Lăng Phong cắt đứt lời nói của Diệu Tinh..., anh thật sợ bị nhắc tới chuyện năm đó. "Diệu Tinh, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!" Giọng của Tiêu Lăng Phong có một chút nghẹn ngào. "Phải làm như thế nào thì em mới có thể tha thứ cho anh đây? Diệu Tinh, bất kể là chuyện gì anh cũng đều nguyện ý, phải làm bất cứ cái gì anh cũng nguyện ý!"

"Nhưng mà tôi lại không muốn!" Diệu Tinh bình tĩnh đưa tay lên gạt bàn tay của Tiêu Lăng Phong đang phủ lên trên vai của cô ra. "Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ không tha thứ cho anh, lại càng sẽ không muốn anh yên tâm thoải mái bình tĩnh sống hết cả đời này. Tôi muốn anh phải vĩnh viễn nhớ kỹ, anh chính là người đã làm tôi bị tổn thương đến mức thương tích đầy mình. Chính anh đã hại chết đứa con của tôi. Tôi muốn anh... Cả đời này đều phải áy náy... Muốn những ngày tháng còn lại của anh phải trải qua cuộc sống ở trong sự đau khổ..."

Tiêu Lăng Phong nhắm lại đôi mắt. Anh cố gắng không để cho nước mắt trong tròng mắt chảy xuống. "Anh thật sự rất hối hận!" Giọng nói của anh run rẩy. "Diệu Tinh, anh thật sự rất hối hận!"

"Thật đáng tiếc, mọi chuyện sẽ không bởi vì sự hối hận kia của anh mà sẽ liền quay trở lại. Tiêu Lăng Phong, anh đã năm lần bảy lượt nói từ hối hận. Nhưng mà... sau mỗi lần hối hận, anh lại vẫn làm theo ý mình như cũ. Thế nhưng sự hối hận, nếu như nó có ở thời điểm khi anh làm ra những chuyện đó, thì cũng sẽ không có như ngày hôm nay..." Diệu Tinh làm nhục Tiêu Lăng Phong vỗ vỗ lên mặt anh: "Tiêu Lăng Phong, thật ra thì... tôi cũng không muốn làm quá đáng như vậy, nhưng mà... so với những gì mình tự rước lấy nhục, thì cũng không thể trách tôi được!"

Tiêu Lăng Phong thống khổ nhắm cặp mắt của mình lại. Cái từ "Làm nhục" kia thật sự đã xé nát trái tim của anh. Hành động làm nhục của Diệu Tinh, từng câu từng lời nói thẳng thắn đó của cô..., đã đánh trúng trái tim của anh, làm nó nát bấy...

"Thật xin lỗi, là có thể vãn hồi lại được sự tổn thương hay sao? Nếu biết thật xin lỗi, vậy thì ngay từ lúc anh làm ra những chuyện ấy, anh đã từng có thể tưởng tượng ra tương lai sẽ có hôm nay hay không?

"Nếu như sớm biết, cho dù phải chết anh cũng sẽ không làm thương tổn đến em, có chết cũng sẽ không làm..."

"Nhưng mà sự thật, hiện tại mặc dù anh có chết thì mọi chuyện cũng không cách nào vãn hồi lại được..."