Hợp Đồng Tình Nhân - Hải Diệp

Chương 234: Hiện trường vụ giết người




Diệu Tinh thậm chí còn không kịp cả giãy giụa nữa, cũng không còn kịp thấy rõ cái gì nữa thì đã lập tức hôn mê bất tỉnh.

"Mẹ kiếp, thoạt nhìn người gầy teo nho nhỏ, không nghĩ tới lại nặng như vậy!" Gã đàn ông mắng." Mẹ nó! Trong bụng cô ta không phải là mang thai đôi đó chứ!"

"Mày hãy kiềm chế một chút đi. Nghe nói có thể là của Thiếu chủ đó." Một gã đàn ông khác mang theo nụ cười nhắc nhở.

"Nếu như đây là của Thiếu chủ, lão gia lại có thể sẽ đối xử như vậy với cô ta hay sao? Tôi xem tám phần là của tên họ Tiêu kia." Gã đàn ông cười. "Bất quá, bộ dạng của cô bé này lớn lên thật là tuyệt. Chậc chậc..."

"Nếu như mày không sợ bị lão gia thiến, thì mày cứ việc làm chuyện mà mày muốn làm đi!" Gã đàn ông cười. "Mày nghĩ muốn định làm Minh thứ hai à?"

"Mẹ kiếp! Ông đây lại không có hứng thú đối với phụ nữ có thai!" Gã đàn ông thô lỗ mắng, dùng giây nịt an toàn cố định Diệu Tinh ở trên ghế ngồi, tránh cho Diệu Tinh vì tốc độ xe quá nhanh mà sẽ bị đụng tới chỗ nào.

Mộ Sở cùng Lệ Viêm vội vã đi vào bệnh viện. @MeBau*diendan@leequyddonn@  Bận rộn cả đêm, toàn thân anh cũng mệt mỏi đến sắp rã rời ra rồi. Không nghĩ tới, một số đường khẩu (chi nhánh, phân bang Ám Dạ) quan trọng, đột nhiên bị đánh bất ngờ. Tổn thất vô cùng nặng nề, hơn nữa còn có rất nhiều nhân viên quan trọng đã bị cảnh sát bắt được...

Ông cụ Mộ vì thế đã phát hỏa rất lớn, nhận định trong chuyện này hết thảy là đã có người thiết kế. Ông cụ tuyên bố nếu tra ra người này là ai, nhất định sẽ phải giết ngay người đó cho hả giận.

"Thiếu gia, tôi xem chúng ta vẫn nên cho người  bảo vệ tiểu thư Diệu Tinh đi!" Lệ Viêm nói có chút bất an.

"Ừ!" Mộ Sở gật đầu. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn "Chuyện này anh tới an bài đi!" Mộ Sở nắm quyền, thật đáng chết! Tiêu Lăng Phong kia lại để cho người phụ nữ khác mang thai con của mày! Vậy cũng đừng trách tao không cho mày cơ hội, tao thề, Diệu Tinh sẽ là của tao.

Tiêu Lăng Phong đi tới cửa phòng bệnh, nhìn cánh cửa rộng mở, trong lòng của anh chợt rơi bộp một tiếng. "Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong gọi một tiếng. "Diệu Tinh!" Không nghe được tiếng đáp lại, anh bước một bước dài vọt vào trong phòng. Nhưng mà trong phòng bệnh trống trơn, trong phòng vệ sinh cũng không có người, hơn nữa quần áo bệnh nhân bị ném tán loạn ở trên giường bệnh...

"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong vừa gọi vừa chạy ra ngoài. Nhưng cả bác sĩ cùng y tá cũng không có ai nhìn thấy bóng dáng của cô. Vậy Diệu Tinh có thể chạy đi đâu đây? Mộ Sở, chẳng lẽ là hắn sao? Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm. Mộ Sở, tại sao mày luôn luôn muốn nhảy ra để đối nghịch với tao như vậy! Tiêu Lăng Phong lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Mộ Sở, nhưng tiếng chuông điện thoại cũng đang vang lên ở một nơi không xa.

Mộ Sở mang theo Lệ Viêm đi vào phòng bệnh.

"Diệu Tinh." Anh gọi một tiếng, tuy nhiên lại không nhìn thấy bóng dáng Diệu Tinh đâu. "Diệu Tinh?" Trong tim của Mộ Sở có chút bất an. Diệu Tinh đã bị một sự kích thích lớn như vậy, lúc này cô không có ở trong  phòng bệnh vậy thì đã chạy đi nơi nào?

Tiêu Lăng Phong chạy đến phòng bệnh, một phát kéo Mộ Sở ra: "Diệu Tinh ở nơi nào?"

"Ngày hôm qua chính anh đã chăm sóc cho cô ấy. Anh không cảm thấy cái vấn đề này phải là tôi hỏi anh mới đúng hay sao?” Mộ Sở nhướng mày. "Diệu Tinh đâu rồi? Hay là, vì anh muốn đi chăm sóc cho thanh mai trúc mã của anh đang mang thai, cho nến đã vứt bỏ cô ấy rồi!"

"Liên quan gì đến anh chứ?" Tiêu Lăng Phong hung hăng nhìn chằm chằm vào Mộ Sở.

"Dĩ nhiên là chuyện này có liên quan đến tôi chứ!" Mộ Sở xem thường. "Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại có thể đối xử bao dung nhẫn nhịn đối với một người phụ nữ có lòng dạ độc ác, đã bị người ta chơi hư thúi đi rồi, như vậy được!" Mộ Sở đầy vẻ khó hiểu. "Tôi thật sự rất tò mò. Rốt cuộc cái thai trong  bụng của cô ta là của người nào vậy?"

"Anh câm miệng cho tôi!" Không biết bảo vệ cho Đường Nhã Đình, mà chính bản thân anh nhìn Mộ Sở liền phát ghét, anh liều mạng phản bác lại lời của Mộ Sở.

"Hừ!" Mộ Sở hừ lạnh, "Thẹn quá thành giận sao? Anh biết rất rõ ràng cô ta đã cùng Hạ Cẩm Trình hỗn độn ở chung một chỗ, vậy mà anh vẫn còn có thể đi chăm sóc cô ta được. Tôi thật sự bội phục anh đó!"

"Mộ Sở, tôi đây đang cảnh cáo anh lần thứ nhất, chuyện của tôi, anh đừng có nhúng tay vào!" Tiêu Lăng Phong rống giận,

"Tiêu Lăng Phong, tôi cũng cảnh cáo anh một điều, đấu cùng với tôi, có lẽ anh còn có thể, nhưng mà... Không nên đi trêu chọc vào một lực lượng  mà anh không thể trêu chọc nổi." Mộ Sở chỉ nói đến đó là dừng. Ám Dạ đột nhiên bị tai nạn, thực sự cũng không khỏi có liên quan đến Tiêu Lăng Phong. 

"Tôi vẫn nói câu nói kia, không đấu lại, tôi dù chết cũng nhận. Nhưng mà muốn tôi vứt bỏ để đầu hàng thì đừng có nằm mơ!" Tiêu Lăng Phong chán ghét buông áo Mộ Sở ra. Mộ Sở cũng thuận thế vuốt lại các nếp nhăn.

"Tôi tốt bụng nói câu khuyên bảo, anh không nghe thì tôi cũng không có cách nào. Nhưng mà Tiêu Lăng Phong, nếu như anh còn dám vì con tiện nhân Đường Nhã Đình kia mà gây tổn thương cho Diệu Tinh. Tôi liền đưa con tiện nhân kia cùng với đứa con hoang ở trong bụng của ả ta đi tế điện cho anh trai tôi!" Mộ Sở nói xong hất tay đi ra ngoài. 

Tiêu Lăng Phong đứng nguyên tại chỗ. Anh từ từ buông lỏng quả đấm đang nắm chặc ra. Lấy điện thoại di động ra anh gọi một cú điện thoại. "Lập tức điều động tất cả những người có thể đi ra ngoài tìm cho tôi. Diệu Tinh biến mất rồi!" Tiêu Lăng Phong để điện thoại di động xuống,

"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình đứng ở cửa hỏi một câu: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tự trông nom chuyện của cô cho tốt đi! Nhã Đình, có một số việc tôi không nói cũng không chứng tỏ là tôi không biết. Tôi thuận theo toan tính của cô, cũng chứng tỏ tôi thật sự tin tưởng lời nói của cô..., Hãy tự lo cho mình ổn thỏa đi!" Lạnh lùng nói xong câu nói, Tiêu Lăng Phong xoải bước rời đi.

Trình Diệu Tinh, cái người phụ nữ đáng chết này, chẳng lẽ cái câu nói lẫy kia em nghe mà cũng không hiểu sao?

Ừm… Diệu Tinh nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, từ từ mở mắt ra. Nhìn nóc nhà tan hoang trước mắt, trong nháy mắt cô thanh tĩnh trở lại. Cô đã bị bắt cóc rồi. Nhưng mà ngồi dậy. Diệu Tinh lại phát hiện ra mình cũng không  hề bị trói, thậm chí ngay cả người trông coi cũng không có.

Đây là nơi nào? Diệu Tinh xem xét chung quanh. Trong phòng trống trơn, trừ một chút ngói vụn cũ rách ra thì nơi này không có gì cả… Nhìn nơi này, tựa như có chút quen thuộc.

"Đúng rồi!” Diệu Tinh kêu lên. Nơi này chính là phòng để đổ bỏ đi của bệnh viện ở gần đây. Diệu Tinh đứng lên.

Khanh khách... Nghe tiếng cười Diệu Tinh rùng mình một cái, những âm thanh kia cứ tuần tự vọng lại. Ngay sau đó thân thể cô chợt run lên.

"Lisa!" Diệu Tinh kinh hãi, đứng ở bên cạnh cô lại chính là Lisa với tinh thần thất thường. Không phải là cô ta đang ở trong bệnh viện tâm thần hay sao, tại sao lại ở nơi này vậy!

"Ha ha..." Lisa cười, nghiêng nghiêng cái đầu nhìn Diệu Tinh. "Trình Diệu Tinh, nhìn thấy tôi cô rất sợ à!" Lisa hỏi. "Tại sao tôi lại thê thảm như vậy, cô lại có thể mang thai đứa con của Tiêu Lăng Phong. Tôi yêu anh ấy như vậy, nhưng đến ngay cả liếc mắt nhìn tôi một cái thôi, mà anh ấy cũng không muốn. Tại sao như vậy, như thế là không công bằng!"

Diệu Tinh nhìn Lisa. Cô ngồi dưới đất dịch chuyển về phía sau.

"Lisa, cô định làm gì, tại sao lại mang tôi tới đây!"

"Rõ ràng là cô dẫn tôi tới!" Lisa nói xong, ánh mắt đột nhiên hung hăng. "Cô không phải là Trình Diệu Tinh, cô là Đường Nhã Đình, cô muốn làm gì!" Lisa đột nhiên hoảng sợ lui về phía sau không ngừng ôm chặt lấy cánh tay của mình. "Cô không thể đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy! Cô không thể!" Lisa sợ đến phát run.

"Lisa! Diệu Tinh bò dậy nhích đến gần Lisa. "Cô làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" 

"Cô đừng tới đây, chớ tới gần tôi!" Lisa giùng giằng, ngón tay cào rách da Diệu Tinh. "Cái người phụ nữ hư hỏng này, cô đừng có tới đây!" Lisa rống to đẩy ngã Diệu Tinh. "Tao giết mày. Giết mày!" Diệu Tinh phải chống cánh tay ở trên mặt đất, mới tránh khỏi đụng vào chính mình.

"Tại sao cô lại có thể độc ác đến như vậy!" Lisa run rẩy hỏi. "Tại sao cô lại có thể làm như vậy?" Lisa giơ dao găm lên: "Những người đó thật là buồn nôn!" Lisa khóc ô ô, "Bọn họ đã làm cho tôi thật là đau!” Lisa nói xong liền vén quần áo của mình lên, phía trên, đều tràn đầy những dấu vết bị bỏng lưu lại. "Cuối cùng tôi đã nằm mơ nhìn thấy gã đàn ông ghê tởm kia quật tôi, đốt tôi. Lời nói của bọn chúng cực kỳ hạ lưu, ta còn nằm mơ thấy bọn họ còn ở trong thân thể của tôi, thật buồn nôn..." 

"Lisa!" Diệu Tinh đau lòng nhìn cô. "Lisa, cô hãy bình tĩnh một chút! Tôi là Trình Diệu Tinh!" Diệu Tinh an ủi Lisa, trong lòng càng thêm căm hận Đường Nhã Đình. Tại sao lại có thể có một người phụ nữ ác độc như vậy được chứ. Cô ta thế nhưng lại có thể làm ra những chuyện không bằng cầm thú như vậy.

"Cô không phải là Trình Diệu Tinh!" Lisa kích động giơ dao găm lên. "Cô là Đường Nhã Đình! Nói, tại sao cô lại mang tôi tới đây. Lisa nói xong đột nhiên quỳ xuống, tôi bảo đảm, tôi sẽ không phá hư quan hệ giữa cô và Tiêu Lăng Phong nữa. Tôi thừa nhận là tôi đã làm tổn thương Trình Diệu Tinh, sau đó giá họa cho cô. Tôi đã sai lầm rồi! Chúng ta đi tìm Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ giải thích cho cô! Cô không nên đối xử với tôi như vậy!" Lisa nói xong, hoảng sợ nhìn quanh mọi nơi: "Bọn họ đang ở gần đây có phải hay không!" Lisa sợ đến phát run lên: "Tôi van cô, bỏ qua cho tôi đi!"

"Lisa, cô đừng sợ, tôi sẽ không làm thương tổn đến cô!" Diệu Tinh nói bảo đảm, tại sao cô cũng lại ở chỗ này. Tại sao... Là ai đã bắt cóc bọn họ. Đường Nhã Đình sao?

"Tôi mới không nên tin lời của cô!" Lisa đột nhiên kích động. Sau đó giống như là đã phát điên lên rồi lập tức xông lại.

"A!" Nhìn thấy lưỡi dao găm sáng như tuyết, Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến nhắm cả mắt lại. Cô cho là mình đã sắp chết. Trên cổ cô đột nhiên thấy một hồi bén nhọn, đau đến dồn dập khiến cho cô bị mất đi tri giác.

Cuối cùng trong một tia ý thức, Diệu Tinh nghĩ đến Tiêu Lăng Phong. Có oán giận, cũng có không đành lòng, nếu như lần này em thật sự đã chết rồi, như vậy chúng ta cũng liền được giải thoát...

Không biết qua bao lâu. ngón tay Diệu Tinh bỗng nhúc nhích, sau đó cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy bản thân mình đã ngồi ở trong phòng, nhưng còn Lisa thì không thấy bóng dáng đâu.

"Lisa." Diệu Tinh đứng dậy. Lúc này mới nghe thấy tiếng động keng một tiếng. Một cây dao găm từ trên người cô rớt xuống. "A!" Diệu Tinh kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn vào mình. Giờ phút này trên người cô, trên tay cô, toàn bộ đều có vết máu. "Cứu mạng, cứu mạng…" Diệu Tinh ôm đầu lớn tiếng kêu, sau đó lảo đảo nghiêng ngã chạy về hướng cửa, dùng sức kéo cửa ra, nhưng chưa kịp bước ra, cả người cô liền xụi lơ xuống dưới.

Ngoài cửa, trên mặt đất tràn đầy vết máu, còn có cả một người phụ nữ đang nằm ở nơi đó. Người phụ nữ này không phải là ai khác, chính là Lisa.

"A…" Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến xụi lơ ở góc tường, thất thanh hét rầm lên. "Cứu mạng, cứu mạng!" Cô lớn tiếng kêu, nhưng cũng không có sức để đứng dậy nữa. Ánh mắt của cô đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lisa đang nằm trong vũng máu. Diệu Tinh ôm đầu. Máu trên tay cô dính vào trên mặt cô.

Vào lúc này tiếng còi cảnh sát đột nhiên vang lên. Diệu Tinh nhìn ra bên ngoài, có phải có người tới cứu cô hay không…

Nhưng mà… "Không được nhúc nhích!" Cảnh sát xông tới, lại nhắm ngay họng súng vào cô.

Diệu Tinh thậm chí ngay cả sức lực để khóc cũng không có nữa. Cô nhìn họng súng đen ngòm. Đây là chuyện gì xảy ra, tại sao rõ ràng cô là người bị hại, thế nhưng cô lại bị đối đãi như vậy... Tựa như, ba năm trước đây, chuyện xảy ra giữa cô và Mộ Thần vậy. Có phải nhất định cuộc đời này cô sẽ phải chết oan hay không? Có phải cái thế giới này thật sự không hề có công bằng hay không...

Thời điểm Tiêu Lăng Phong giống như đã nổi điên lên đi tìm kiếm Diệu Tinh, thì đột nhiên anh nhận được điện thoại của bót cảnh sát.

Két! Xe của Tiêu Lăng Phong chạy vòng vo bất ổn, sau mấy cua quẹo liền xiêu xiêu vẹo vẹo dừng lại. "Cái gì, Diệu Tinh giết người?