Hợp Đồng Tình Nhân - Hải Diệp

Chương 217: Có những lời nói này là đủ rồi




Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút an tĩnh dị thường. Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh đầy vẻ bất an. Diệu Tinh cũng bị cử động đột nhiên của Tiêu Lăng Phong làm cho bị hù dọa.

"Diệu… Diệu Tinh, em đang nhìn cái gì vậy?" Cho tới bây giờ Tiêu Lăng Phong cũng cảm thấyc mình cũng chưa từng bao giờ căng thẳng đến như vậy.

"Không có gì đâu!" Diệu Tinh lắc đầu một cái, là mình nhìn lầm rồi sao? Nơi đó là vết thương do bị cào sao? Động tác của Tiêu Lăng Phong quá nhanh, làm cho cô có chút không dám tin tưởng vào chính những gì mà chính mình đã nhìn thấy lúc ấy.

Tiêu Lăng Phong đi qua một bên @MeBau*diendan@leequyddonn@ an tĩnh ăn canh, đối với sự an tĩnh của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh không phải là không có một chút hoài nghi nào. Tuy nhiên cô lại cũng không muốn đi truy cứu quá nhiều đến tận cùng, gần đây cô thật sự quá mệt mỏi. Diệu Tinh đi tới ngồi xuống phía đối diện với Tiêu Lăng Phong, những lười mà người giúp việc già đã nói với cô, quả thực cũng đã làm cho cô cảm thấy bị xúc động không ít. Đúng như vậy! Bọn họ cũng không thể nào vẫn cứ tiếp tục như vậy được. Thật rất vất vả hai người mới ở chung một chỗ như thế này, bất kể về sau dù có như thế nào, ít nhất hiện tại cũng cần phải biết quý trọng cho thật tốt.

"Về sau em không nên chạy đến đây một mình như vậy! Có chuyện gì nếu như không thể gọi được cho Liệt, thì em hãy gọi Ti Khiết! Em không cần phải khách khí với bọn họ. Đã hơn bốn tháng rồi, em càng cần phải chú ý, có biết hay không!" Tiêu Lăng Phong không yên tâm nhắc nhở Diệu Tinh, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  sau đó anh kéo tay Diệu Tinh: "Diệu Tinh, chúng ta đừng nên hục hặc với nhau nữa nhé, có được hay không?"

Diệu Tinh cười khẽ một tiếng rồi gật đầu một cái. Nhưng cô vẫn còn chưa kịp nói ra được câu nào, thì đột nhiên người lại cứng đờ. Tiêu Lăng Phong kinh ngạc nhìn Diệu Tinh đột nhiên không lên tiếng, ngay cả vẻ mặt cũng tỏ vẻ kỳ quái.

"Diệu Tinh, em làm sao vậy?" Tiêu Lăng Phong nhìn thấy sắc mặt của Diệu Tinh đột nhiên biến sắc như thế, vội vàng đứng lên: "Có phải là em lại thấy trong người không được thoải mái hay không?" Khí trời nóng như vậy, cô lại bụng tô từ thật xa mà chạy tới nơi này.

"Lăng, Lăng Phong!" Giọng nói của Diệu Tinh có chút bất an. Đây là lần đầu tiên hiếm hoi Diệu Tinh gọi anh mà ngay cả tên họ của anh cũng không gọi. Diệu Tinh trở tay lại, bàn tay nhỏ bé nắm lấy Tiêu Lăng Phong có chút phát run: "Đứa nhỏ… đứa nhỏ dường như đã cử động!" Diệu Tinh có chút không xác định cảm giác của mình.

"Cái gì?" Tiêu Lăng Phong nghi ngờ, cũng chỉ mấy bước anh đã vượt đến bên người Diệu Tinh, nhìn cái bụng Diệu Tinh nhô ra. Diệu Tinh nuốt nước miếng, nâng bàn tay có chút run rẩy lên. Hô hấp của Diệu Tinh cũng có chút nhanh hơn. Cô lôi kéo tay của Tiêu Lăng Phong để ở trên bụng của mình.

"Là ảo giác sao?" Diệu Tinh hơi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong giống như là không đoán ra được vấn đề của đứa nhỏ. "Nó còn nhỏ như vậy!" Diệu Tinh đang nói, bảo bảo trong bụng giống như là không được hài lòng vì bị mẹ của mình  hiểu lầm, nó lại bỗng nhúc nhích. Cũng không phải là cử động rõ ràng lắm, nhưng mà vẫn được ba mẹ của nó cảm nhận thấy.

"Nó đang cử động. Nó thật sự đang cử động! " Tiêu Lăng Phong lộ vẻ vô cùng kích động, anh ôm thật chặc mà Diệu Tinh vào trong ngực mình: "Diệu Tinh. Con của chúng ta đang cử động. Nó thật sự đang cử động!" Tiêu Lăng Phong nói đầy vẻ hưng phấn: "Thì ra là cô nhóc Ti Khiết kia đã nói sự thật, ha ha..."

Tiêu Lăng Phong cười, sau đó anh hôn lên cái trán của Diệu Tinh: "Diệu Tinh, chỉ cần qua mấy tháng nữa là chúng ta đã có thể nhìn thấy bảo bảo rồi, bảo bảo của chúng ta!" Tiêu Lăng Phong nói xong, lại từ từ ngồi xổm xuống, anh hôn lên bụng của Diệu Tinh:  "Bảo bảo, ta là ba ba của con đây!" Tiêu Lăng Phong nói một câu nghe cực kỳ dịu dàng: "Con cần phải ngoan ngoãn nhé. Bằng không mẹ con sẽ rất khổ cực."

Diệu Tinh cúi đầu nhìn Tiêu Lăng Phong, bộ dáng của anh cũng thực sự rất giống bộ dạng của một đứa nhỏ vậy. Tay Tiêu Lăng Phong có chút run rẩy dao động ở trên bụng Diệu Tinh: "Diệu Tinh, thật là kỳ diệu, nơi này thế nhưng thật sự lại có một sinh mạng đang từ từ hình thành." 

Tiêu Lăng Phong từ từ đứng dậy."Tới đây ngồi xuống!" Tiêu Lăng Phong đỡ lấy Diệu Tinh."Diệu Tinh, cả đời này anh đều sẽ đối với thật tốt đối với hai mẹ con em!."

Trong lòng Diệu Tinh vốn đang kích động vì đứa nhỏ đã máy thai lần đầu tiên. Nghe thấy những lời mà Tiêu Lăng Phong vừa nói..., cô thế nhưng lại không có tiền đồ, để cho nước mắt rơi xuống.

"Tiêu Lăng Phong, anh biết không, được nghe thấy những lời này của anh là em cảm thấy đủ rồi!" Diệu Tinh nghẹn ngào nhẹ giọng nói.

Nghe những lời nói kia của Diệu Tinh..., Tiêu Lăng Phong tựa như đã hiểu nguyên nhân vì sao cảm xúc của Diệu Tinh vẫn luôn bị xuống thấp như vậy. "Chẳng lẽ nguyên nhân chính là vì cô ấy cảm thấy sau này không có cảm giác an toàn hay sao?" Tiêu Lăng Phong đưa tay lên lau nước mắt cho Diệu Tinh. "Được rồi, em đừng khóc nữa, nếu không về sau này khi em sinh, lại sinh ra một tiểu quỷ yêu khóc thì nguy rồi!"

Diệu Tinh hút hút lỗ mũi. Nhưng mà nước mắt vẫn không thể nào ngừng chảy được.

Tiêu Lăng Phong đau lòng ôm lấy Diệu Tinh. Là do chính bản thân anh đã sơ sót, đứa nhỏ đã lớn đến thế này, anh thế nhưng cũng không nghĩ tới cho hai mẹ con Diệu Tinh một tương lai chắc chắn. Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng hôn lên cặp mắt của Diệu Tinh:  "Diệu Tinh. Anh yêu em..." Tiêu Lăng Phong nói xong liền tỉ mỉ hôn lên môi của Diệu Tinh. 

Anh cẩn thận, cố gắng khống chế bản thân không để chèn ép đến bảo bảo: "Diệu Tinh. Chúng ta sẽ sinh ra rất nhiều bảo bảo có được hay không. Anh muốn những đứa con của chúng ta cũng đều xinh đẹp, thiện lương giống như em vậy..."

"Không nên." Diệu Tinh hút mũi nước: "Chỉ cần nghĩ đến về sau này bọn trẻ mà sau giống như anh thì xong rồi." Diệu Tinh nghịch ngợm nói ra một câu, sau đó cô tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong: "Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh khẽ gọi. "Em yêu anh!" Diệu Tinh thấp giọng nói ra một câu. Bây giờ nói ra như vậy, cho dù  sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì cũng sẽ không có sự tiếc nuối về thời gian lúc đầu.

Tiêu Lăng Phong trong lòng đầy lo lắng. Những lời nói này, anh đợi chờ đến bao lâu rồi bản thân anh cũng đã không còn nhớ rõ nữa. Nghe được những lời nói từ chính miệng của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cũng không biết phải dùng dùng ngôn ngữ để hình dung tâm tình của mình, chỉ có thể buộc chặc cánh tay. Trong lòng anh lúc này tràn đầy kích động, đồng thời cũng tràn ngập sự áy náy... Đối với chuyện tối ngày hôm qua...

"Diệu Tinh, thật xin lỗi..."

Diệu Tinh có chút không hiểu. Cô nhìn Tiêu Lăng Phong. Cái gì mà anh nói thật xin lỗi như vậy.

"Anh đã làm rất nhiều chuyện gây thương tổn cho em như vậy." Tiêu Lăng Phong do dự, lại cuối cùng cũng không sao có dũng khí để nói cho Diệu Tinh chuyện đã xảy ra buổi tối ngày hôm qua: "Diệu Tinh, anh bảo đảm, bất kể ở quá khứ anh đã làm gì, về sau này, anh chỉ yêu có một mình em, chỉ có em và bảo bảo...

*****************

Mộ Sở đứng ở cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ đến ngẩn người. Kể từ khi biết chuyện Diệu Tinh đã mang thai, anh cũng đã không còn có đi sớm qua chỗ Diệu Tinh, ngay cả đứng ở xa xa nhìn lại anh cũng đều chưa từng làm. Anh không dám đối mặt với những hình ảnh như vậy." Thiếu chủ, Liệt tới." Nghe Lệ Viêm truyền lời, Mộ Sở liền che giấu sự đau thương vào nơi thật sâu trong đáy mắt. Xoay người lại anh nhìn Lãnh Liệt đi tới.

"Thế nào, Thiên Tuấn sắp phá sản, không có việc để cho anh làm nữa hay sao, thậm chí lại còn có cả thời gian để tới chỗ của tôi như vậy." Mộ Sở ngồi xuống. "Mặc dù như vậy, anh cũng nên cần phải bảo vệ cho Tổng giám đốc phu nhân tương lai chứ!"

"Giễu cợt xong rồi sao?" Lãnh Liệt tĩnh táo hỏi ngược lại: "Vậy thay đổi đến lượt cấp dưới là tôi nói!"

"Anh nói sao? Chuyện gì vậy? Muốn nói về vấn đề gì đó thì hãy tìm Tổng giám đốc của anh, chỉ là anh không thể tìm tôi, tôi thật sự là không thể nào làm được đâu!"

"Tôi tới đây là vì chuyện của Dương Nhược Thi!" Lãnh Liệt nhìn Mộ Sở: "Anh vẫn không nên bị biểu tượng che kín mất ánh mắt. Anh có biết là cô ấy vẫn luôn liên lạc cùng với Minh hay không?"

"Biết." Mộ Sở gật đầu.

Mộ Sở bình tĩnh và thờ ơ làm cho Lãnh Liệt bực mình. "Vậy anh có  biết. Trong sự cố thang máy kia, việc đứa nhỏ kia bị chết đi, căn bản cũng không phải là tử vong do bị trọng thương hay không?"

Những lời này thật sự đã làm cho Mộ Sở phải kinh hãi, đến ngay cả Lệ Viêm cũng có một chút sợ hãi.

"Đứa bé này là bị Dương Nhược Thi hại chết!" Lãnh Liệt trần thuật.

Mộ Sở hé mắt. Cái này làm sao có thể?

"Tôi chỉ là nhắc nhở anh một chút thôi. Có tin hay không là tùy anh..." Lãnh Liệt nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.

Mộ Sở vẫn ngồi như vậy vẫn không nhúc nhích, anh không ngờ rằng, Dương Nhược Thi vậy mà lại có thể ác độc đến như vậy. Cô ta dám cấu kết cùng với Minh còn chưa tính. Thậm chí đến ngay cả một đứa bé mà cũng không chịu buông tha...

"Viêm, tôi nghĩ, chúng ta cần phải bố trí thời gian để gặp Minh một lần rồi..."