Mưa vừa tạnh không bao lâu, bầu trời đột nhiên trở nên trong xanh. Tựa như mọi năm phẫn, mọi máu tanh đều chưa từng tồn tại.
Mộ Sở đứng bên cửa sổ, gõ từng nhịp lên tấm thủy tinh, cạch, cạch, cạch, âm thanh vang vọng. Nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, Mộ Sở co tay lại.
"Chuyện giải quyết xong rồi?"
"Thiếu chủ yên tâm, bên phía sở cảnh sát sắp xếp xong rồi, bọn họ sẽ nói là họ nhận được báo án nên mới đuổi tới hiện trường. Sẽ không ai biết là chúng ta cứu Trình tiểu thư.
Mộ Sở gật nhẹ đầu, hình ảnh cả người Diệu Tình đẫm máu hiện rõ mồn một trước mắt. "Chuyện này phải giải quyết ổn thỏa, không tin sơ hở, tôi muốn mấy người kia, có đi không về." Anh siết chặt quyền.
"Thuộc hạ đã hiểu."
"Nói với Lãnh Liệt, bảo anh ta nhanh chóng trở về."
"Nhưng chuyên Dạ Khuynh còn cần anh ta, bên cạnh Tiêu Lăng Phong cũng cần có tai mắt của chúng ta."
"Muốn trả thù có rất nhiều phương pháp, nhưng để đào tạo ra một sát thủ xuất sắc thì cần nhiều thời gian, ở bên ngoài quá lâu sẽ làm anh ta có ảo giác, cảm thấy mình không liên quan với xã hội đen, cảm thấy mình chỉ là một công dân đi làm bình thường thôi."
"Vâng, tôi sẽ nói với anh ta." Người đàn ông nói xong từ từ đi ra ngoài. Mộ Sở chậm rãi xoay người lại. Theo thói quen, xoay chiếc nhẫn trên ngón tay út. "Đường Nhã Đình, người tiếp theo, chính là cô." Dám can đảm khiêu chiến tôi, tôi muốn coi trả một cái giá bi thảm nhất.
Tiêu Lăng Phong ngồi trên giường bệnh, người đến thăm đều đã ra về, lại một lần nữa, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình anh. Đau đớn trên người vẫn còn, cảm giác thư lương càng lúc càng rõ ràng, thái độ lạnh lùng và hờ hững của Diệu Tinh, còn cả viên đạn xuyên thấu người, đều làm anh cảm thấy đau đớn.
Vài ngày trước, khóe miệng Alex chỉ có chút máu bầm, cô đã vô cùng lo lắng. Nhưng anh vì cô mà mạng cũng sắp mất, cô lại xem như không có gì, thậm chí khoảng khắc "sắp chết" trong tim cô vẫn tưởng nhớ Mộ Thần.
"Mộ Thần?" Tiêu Lăng Phong bật cười, nụ cười lại vô cùng chua sót. Anh từ từ siết chặt quả đấm, nắm chặt chăn trong tay. Trình Diệu Tinh, phụ nữ tàn nhẫn, quả nhiên thật đáng sợ. Cuối cùng thì tôi có cái gì không tốt. Cho dù là người xa lạ, cũng không nên hờ hững như thế, chẳng lẽ, ngay cả người xa lạ mà chúng ta cũng không bằng dai? Nhìn vị trí vết đạn trên người, đột nhiên anh cảm thấy thâtk khôi hài.
Diệu Tinh đi đến cửa phòng bệnh của Tiêu Lăng Phong. Lưỡng lự ở cửa thật lâu, không biết có nên vào hay không. Bọn họ có nhiều ân oán và tổn thương như vậy, lúc bị bệnh nhập viện, hai bên gặp nhau, thật giống như chuyện cười. Nhưng mà Tiêu Lăng Phong cũng vì cô nên mới bị thương, là anh ta liều mạng bảo vệ cô, nếu như không có Tiêu Lăng Phong, không chừng cô đã sớm chết rồi. Hành động lần này của Tiêu Lăng Phong, thật sự làm cho cô rung động rất nhiều, nếu như không phải trên người Tiêu Lăng Phong có vết thương, cô thâtk sự nghi ngờ có phải mình đã nằm mơ hay không, anh ta lại vì cô mà mở miệng cầu xin người khác.
Tay nâng lên lại buông xuống, cô khẽ thở dài một hơi, tựa vào vách tường cạnh cửa. Làm sao bây giờ, nên vào hay không? Cô quay qua nhìn cánh cửa. Vào đó, nói gì đây, chẳng lẽ nhìn nhau không nói gì sao? Lúc trước hai bên hận nhau thì thôi, hiện tại, giữa bọn họ, có thêm một cảm giác xấu hổ khó tả.
"Cũng đã đến cửa rồi, sao lại không vào?" Diệu Tinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bùi Hạo Thần, cũng không đáp lại, bởi vì xấu hổ khi bị phát hiện, cũng bởi vì, anh ta là chồng của chị em tốt, nhưng cô thật sự không có biện pháp để thân thiện với người đàn ông này. Hành động anh ta đã làm với Tịch Mạt, so với Tiêu Lăng Phong, thật sự chỉ hơn không kém.
"Xem ra, cô vẫn rất ghét tôi." Bùi Hạo Thần nói. "Chẳng qua không sao cả, gác lại Tiêu Lăng Phong vì Lương Tịch Mạt thì chúng ta cũng chẳng gặp mặt nhau." Anh ta lắc đầu tỏ vẻ không sao cả. "Lần này Lăng Phong bị thương thành thế này, cũng là vì cô. Nếu như cô còn có chút lương tâm, thì xử lý tốt các mối quan hệ của cô đi." Nghĩ đến Alex luôn ân cần đi theo bên cạnh Diệu Tinh, anh đã giận thay Tiêu Lăng Phong rồi.
Lời nói của Bùi Hạo Thần nghe vô cùng chói taI.
"Bùi Hạo Thần." Diệu Tinh không vui ngước mắt. "Anh có quyền gì, tư cách gì mà nói tôi. Đúng, tôi có quan hệ với Tiêu Lăng Phong, nhưng ít ra tôi tự do, chúng tôi là nam chưa cưới, nữ chưa gả. Còn anh, rõ ràng anh đã có vợ, còn làm loạn bên ngoài. Muốn dạy bảo người khác, tự nhìn lại mình trước đi."
Bùi Hạo Thần nổi đóa. "Thật buồn cười, vợ tôi còn chưa quan tâm, cô tức giận cái gì." Trình Diệu Tinh, từ nhỏ đã là con quạ xinh đẹp khó trị rồi, nhìn hướng phòng bệnh, quên đi, ai bảo Tiêu Lăng Phong thích cô ấy. Nhìn Trình Diệu Tinh, nghĩ đến Lương Tịch Mạt, anh càng thêm tin tưởng câu nói: người phân theo nhóm.
"Anh..."
"Đã đến rồi thì vào đi." Không muốn tranh cải những chuyện vô bổ, Bùi Hạo Thần nói sang chuyện khác . "Trình Diệu Tinh, mặc kệ Tiêu Lăng Phong đã làm gì, nhưng chuyện lần này, chỉ cần là người có lương tâm cũng sẽ không thờ ơ." Anh ta thong thả nói.
Không thờ ơ? Vậy như thế nào đây? Cô nên cảm động đến rơi nước mắt sao? Kích động lôi kéo tay Tiêu Lăng Phong nói: "Cảm ơn đã cứu tôi, Tiêu Lăng Phong, chuyện đã qua có cho qua đi, chúng ta chung sống như bạn bè tốt." Hay sao? Hừ, thật có lỗi, cô làm không được, thật sự làm không được.
Nhìn mấy người mặc đồ đen cách đó không xa, Bùi Hạo Thần than thầm. Xem ra, lần nào Tiêu lão gia đã nổi giận thật rồi, vệ sĩ tinh nhuệ nhất đều đưa đến. Tiêu Thiên Trì là người nổi tiếng trong cả hai giới chính trị và quân đội, vệ sĩ của ông, đa phần đều là binh lính tinh nhuệ, ông lại phô trương như thế, chứng tỏ, mức độ phức tạp của sự việc lần này vượt xa tưởng tượng của mọi người. "Thời gian này cô cũng nên chú ý một chút, chuyện Dạ Khuynh đã là chấn động rất lớn. Tuy chuyện các người bị tập kích đã được phong tỏa tin tức, nhưng dù sao cũng sẽ có người lắm lời, còn Alex kia, chính cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Hai người giống nhau đến vậy, không thể nào không có lý do gì." Anh ta nói xong xoay người bỏ đi.
"Này, anh không vào sao?"
"Chút ý tứ này, tôi vẫn có." Anh ta nói xong, rảo bước đi khỏi. Diệu Tinh nghĩ lời anh ta, anh ta có ý gì đây? Khẽ lắc đầu, cô cũng không cần lo lắng. Đều là người kỳ quái.
Tiêu Lăng Phong đang ngồi thất thần. Anh nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, nghĩ đến sự cố ở Dạ Khuynh, nhưng nghĩ thật lâu vẫn không tìm ra nguyên cớ. Rốt cuộc là ai có thể tieng hành sự việc cẩn thận đến mức thần không biết qủy không hay.
Cốc cốc cốc.
"Tiêu Lăng Phong, tôi có thể vào không?" Diệu Tinh khẽ hỏi.
Tâm trạng Tiêu Lăng Phong vốn đang rất xấu, nghe giọng Diệu Tinh, đột nhiên ngẩng đầu lên. Sau đó hừ một tiếng, đến làm gì sao không ở cùng với Alex đi. Dựa vào giường anh xoay mặt sang một bên. Không muốn để ý đến, hình ảnh cô và Alex rời đi thoáng hiện lên, anh bực bội nằm xuống, che kín chắn.
Diệu Tinh đứng ngoài cửa đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai trả lời. "Chẳng lẽ ngủ thiếp sao?" Cô nói thầm, sau đó xoay người bỏ đi.
Két!!! Cô vừa xoay người, cửa phòng đã bị kéo ra, nhìn Tiêu Lăng Phong mặt đầy tức giận đứng đó, Diệu Tinh bất an nuốt nước bọt, làm sao vậy?