Hợp Đồng Tình Nhân - Hải Diệp

Chương 121: Cận kề hiểm nguy (2)




Editor: ViVu

“Chết tiệt, có cần phải xui xẻo đến thế không hả!” Người đàn ông mặc áo đen bước xuống xe, đá mạnh vào xe một cái, đúng lúc này lại xảy ra vấn đề. Nhìn hai bóng dáng trước mắt càng lúc càng nhỏ, gã ta tức giận lấy súng ra, pằng pằng pằng. Bắn loạn xạ mấy phát.

“Tức cái gì!” Một người khác không đồng tình. “Anh cho rằng anh có mấy lần được nhìn thấy đường đường là tổng giám đốc Thiên Tuấn, lại nhếch nhác chạy thục mạng!” Người kia nói xong thì cười ha ha. “Nhìn kìa! Anh có cảm thấy anh ta giống như chó nhà có tang không hả!”

“Khốn kiếp!” Gã đàn ông trung niên tát một cái thật mạnh vào thanh niên kia. “Lão đại còn nằm trong bệnh viện mà cậu còn chơi được hả, các người bắn loạn như vậy nếu bị người ta phát hiện thì sao hả! Cho các người mười phút, nhanh chóng giải quyết chuyện này cho tôi!”

“Bên cạnh Tiêu Lăng Phong còn có một người phụ nữ…”

“Cậu còn dám có suy nghĩ ộn xộn nữa thì, đợi ông đây xử lý Tiêu Lăng Phong xong sẽ thu thập tới cậu!” Hừ! Người đàn ông mắng một tiếng. “Lập tức gọi các anh em lái xe đến đây, hai chiếc này không dùng được nữa rồi!” Nếu như hôm nay giết được Tiêu Lăng Phong, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn, nhà họ Tiêu sẽ không để yên, tất cả mọi chuyện phải thật sạch sẽ.

“Dạ, chúng tôi đã biết!” Mấy người rối rít lây súng ra. Chạy ra một khoảng cách khá xa. Sau đó bắn mấy phát vào chiếc xe.

“Ầm ầm!” Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Hai chiếc xe nổ tung, mảnh vỡ bắn lên thật cao, sau đó rơi mạnh xuống, cháy hừng hực.

“Đuổi theo cho tôi, nếu như để cho anh ta chạy thoát, các người cứ chờ bị xử theo bang quy đi!”

Tiếng súng và tiếng nổ vang vọng thật lâu trong đêm đen, dường như, đã qua rất lâu mà vẫn không hề tản đi. Diệu Tinh run run gần như không thể đứng vững.

“Đừng sợ!” Tiêu Lăng Phong khẽ an ủi. Anh hít sâu một hơi đứng thẳng người dậy. Lúc này, nếu như không thể bảo vệ Diệu Tinh thật tốt, vậy thì anh còn gì là đàn ông. Khẽ vuốt miệng vết thương ở bụng. Anh quay đầu nhìn ánh lửa xa xa. “Diệu Tinh, chúng ta phải nhanh lên!” Làm việc rất gọn gàng, chắc chắn đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Nếu đã là chuyên nghiệp thì muốn đuổi theo hai người sẽ không thành vấn đề. Huống chi, anh còn đang bị thương.

“Tiêu Lăng Phong, có phải chúng ta sẽ chết không?” Diệu Tinh run rẩy hỏi.

“Diệu Tinh, tin tôi không?”

Cơ thể Diệu Tinh co ro, tin tưởng? Cô không biết, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ rất mãnh liệt, lần này cô xong thật rồi… Cô không sợ chết, nhưng… Cô chết rồi, cha mẹ cô phải làm sao đây.

Tiêu Lăng Phong khẩn trương lôi kéo Diệu Tinh, chịu đựng đau đơn trên người, chật vật chạy, Diệu Tinh cũng cố gắng chống đỡ cơ thể, cô có thể cảm nhận được Tiêu Lăng Phong đang run rầy. Bọn họ vô tình chạy vào một hàng cây, mặc dù hàng cây này bề ngang không đến một met. Nhưng vẫn có thể giúp họ lẩn tránh làn đạn phía sau…

Pằng! Một tiếng súng vang lên, viên đạn bay ngang qua bên cạnh Tiêu Lăng Phong, nguy hiểm lướt qua, đạn ghim vào một thân cây to bằng ngón tay, cây nhỏ theo đó mà ngã lìa.

“A!!” Diệu Tinh thét chói tai.

“Diệu Tinh, kiên cường một chút, có tôi ở đây, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì!” Anh nặng nề hôn lên trán Diệu Tinh. “Tin tôi!” Tiêu Lăng Phong vội vàng ôm chặt Diệu Tinh. “Tin tôi, có tôi ở đây, tôi sẽ không để em gặp bất trắc!” Anh khẽ an ủi.

Tiêu Lăng Phong vất vả lôi kéo Diệu Tinh chạy đi. Mặc dù đang chạy, nhưng vì trên người còn đang bị thương, lại phải kéo Diệu Tinh gần như đã mệt lã, nên tốc độ của bọn họ cũng không nhanh.

“Á!” Diệu Tinh lại ngã xuống lần nữa. Những nhánh cây đâm rách đầu gối của cô.

“Tiêu Lăng Phong, tôi không đi được nữa, anh đi trước đi!” Diệu Tinh nức nở nghẹn ngào.

“Em nói bậy gì đó!” Tiêu Lăng Phong cau mày. “Nhanh lên một chút!” Anh chịu đựng đau đớn kéo Diệu Tinh dậy. Anh không biết mình còn thể gắng gượng bao lâu. Máu đã chảy theo vạt áo sơ mi mà rơi xuống đất, nhìn vạt áo Tiêu Lăng Phong dính một mảng máu đỏ tươi, Diệu Tinh che miệng.

“Tiêu Lăng Phong, anh sao vậy?” Cô nghẹn ngào.

“Không có việc gì!” Anh lắc đầu. “Diệu Tinh, cố gắng một chút nữa!”

Pằng pằng pằng! Thỉnh thoảng sau lưng lại vang lên vài tiếng súng… Bụp, bụp… Từng viên đạn xuyên thấu vào thân cây…

Diệu Tinh bị dọa sợ đến thét thất thanh. Cô không muốn như vậy, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ cô phải trải qua chuyện này.

“Diệu Tinh, bình tĩnh lại một chút nào!” Tiêu Lăng Phong khó khăn đỡ Diệu Tinh dậy, cố gằng dùng cơ thể mình che chắn ch Diệu Tinh. Bọn họ đã đi ra khỏi vùng có ánh sáng, nhưng lại có từng tia hồng ngoại chiếu qua. Anh khẩn trương đến mức ngay cả thở cũng không dám.

Khốn kiếp. Rốt cuộc là ai ra tay độc ác như vậy. Chẳng lẽ, nhất định phải giết được anh mới cam lòng sao! Anh thầm mắng.

Tí tách!!! Giờ phút này, thời tiết lại không tốt, trong lúc hai người đang gặp khó khăn, mưa to lại trút xuống. Hành động của bọn họ càng khó khăn hơn. Bùn đất dưới chân quá mềm, vừa giẫm lên, hai người đã cùng nhau ngã xuống. Trên đất có một cọc gỗ, cứ thế mà đâm vào vết thương của Tiêu Lăng Phong.

Anh khó chịu hừ một tiếng, sau đó thừa dịp Diệu Tinh không chú ý, rút cọc gỗ ra.

“Tiêu Lăng Phong, anh không cần phải lo lắng cho tôi. Anh đi đi!” Diệu Tinh khóc hu hu.

“Em nói lung tung gì đó. Sao tôi có thể bỏ mặc em được chứ!” Tiêu Lăng Phong giơ tay lau nước mắt Diệu Tinh. Trong bóng tối, anh không nhìn thấy tay mình đầy máu, dính đầy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Diệu Tinh. “Diệu Tinh, đừng sợ!” Tiêu Lăng Phong an ủi đỡ Diệu Tinh dậy, nhưng cơ thể lại vô cùng đau đớn, anh mất thăng bằng, lại ngã xuống.

“Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh kêu lên một tiếng, đưa tay đỡ anh, Tiêu Lăng Phong yếu ớt ngẩng đầu, vốn định mỉm cười với cô, nhưng khi nhìn thấy tia hồng ngoại đang chĩa vào người Diệu Tinh, anh đã hoàn toàn ngây người.

“Cẩn thận!” Anh nhào qua ôm lấy cô.

Pằng! Tiếng súng vang lên. Đạn đâm xuyên vào người Tiêu Lăng Phong. Dường như Diệu Tinh có thể nghe thấy âm thanh viên đạn đâm sâu vào trong máu thịt.

“Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh thét lên, nghẹn ngào thật lâu, cuối cùng đã khóc ra tiếng. “Tiêu Lăng Phong! Anh sao rồi!” Cô lắc lắc người anh. Tay cô đặt trên cơ thể anh. Máu nóng bỏng như muốn đốt cháy bàn tay nhỏ bé của cô.

Tiêu Lăng Phong run rẩy, thật lâu sau vẫn không nói tiếng nào.

“Tiêu Lăng Phong, nói chuyện với anh đấy!” Diệu Tinh gấp đến mức khóc thành tiếng. “Anh đúng là hư hỏng Ai muốn anh nhiều chuyện chứ!” Cô khóc. Vốn dĩ, vết thương này là ở trên người cô.

“Tôi nhất thời xúc động.” Anh suy yếu nói xong, ho nhẹ một tiếng.

“Xấu xa!” Diệu Tinh bật khóc, lúc này mà anh ta còn nói đùa. Làm sao đây. Làm sao đây! Luống cuống nhìn xung quanh. Cô đứng dậy, cô gắng kéo Tiêu Lăng Phong lên. Chỉ mấy bước nữa thôi sẽ là thành phố, cô chỉ mong, nếu lúc này sẽ có một chiếc xe chạy qua, thế thì tốt biết bao…

“Tiêu Lăng Phong, anh đừng có chuyện gì!” Diệu Tinh đỡ Tiêu Lăng Phong dậy.

“Trình Diệu Tinh, đi đi.” Tiếng mưa rơi ào ào, gần như lấn át tiếng nói yếu ớt của Tiêu Lăng Phong.

“Tôi không muốn!” Diệu Tinh quật cường kêu lên. “Tiêu Lăng Phong, không phải anh không gì là không thể làm à. Anh không thể có chuyện gì được!” Diệu Tinh đỡ Tiêu Lăng Phong dậy. Để anh dựa vào một thân cây to. “Anh đừng có chuyện gì.” Diệu Tinh lắc đầu.

Tiêu Lăng Phong nhớ tới lời nói của Diệu Tinh trong phòng làm việc. Anh gắng gượng nâng tay lên, lau nước mắt Diệu Tinh. “Diệu Tinh, cảnh này không hề giống chuyện cười!”

Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, anh ấy nói gì vậy?”

Khóe môi Tiêu Lăng Phong từ từ lộ ra nụ cười, cô nói lúc anh bị thương, hình ảnh cô đau lòng đến rơi nước mắt nhất định rất buồn cười. Nhưng khi thật sự xảy ra. Anh mới biết, thì ra, nó thật ấm áp…

Trên đường phố tối đen như mực, nơi đó tối đen như mực. Anh mím chặt môi, sợ mình phát ra tiếng. Rõ ràng tốc độ của bọn họ không nhanh, nhưng giờ phút này, anh cả thấy hai người bọn họ, cách ngọn đèn kia, thật sự rất xa xôi…

“Tiêu Lăng Phong, làm sao bây giờ?” Diệu Tinh không ngừng khóc, muốn đỡ Tiêu Lăng Phong dậy, nhưng thử mấy lần, bọn họ đều bị trượt ngã, Chẳng lẽ, cứ như thế này mà chờ chết sao? Những người kia là ai.

“Diệu Tinh, đi đi!” Tiêu Lăng Phong nửa ngồi. Anh biết, vào lúc này, anh thật sự không còn khả năng bảo vệ Diệu Tinh rồi.

“Tôi không muốn!” Diệu Tinh lắc đầu.

“Nghe lời!”

“Xin lỗi, tôi không nghe!” Diệu Tinh cũng quát lại.

“Cô gái này, vì sao lúc nào cũng muốn chống đối với tôi!” Tiêu Lăng Phong rống lên, sau đó khó nhọc ôm lấy vết thương.

Rẹt! Một tia chớp sáng lên. Sắc mặt trắng bệch của Tiêu Lăng Phong và cả vết thương đầy máu của Tiêu Lăng Phong phơi bày ra. “Hu hu…” Diệu Tinh che miệng khóc.

“Đều do tôi không đúng!” Diệu Tinh lắc đầu. “Nếu tôi không dẫn anh ra ngoài là tốt rồi!” Diệu Tinh tự trách.

“Sao có thể trách em được!” Tiêu Lăng Phong nói. “Là tôi liên lụy em!” Anh đè lại vết thương đang chạy máu. Mượn tia chớp thình thoảng sáng lên, nhìn miệng vết thương của Tiêu Lăng Phong, cô khóc, cắn cắn môi, cúi đầu xéo một mảnh vải từ váy của mình.

“Em làm gì thế, bây giờ không phải là lúc tán tỉnh đâu!” Tiêu Lăng Phong ho nhẹ một tiếng. Mặc dù sắc đẹp trước mắt nhưng tôi lại lực bất tòng tâm nha!”

“Anh im cho tôi!” Diệu Tinh khóc ròng nói. “Lúc này mà anh còn nói đùa.”

“Tôi nói thật!” Tiêu Lăng Phong yếu ớt mở miệng.

Diệu Tinh hung hăng trợn to mắt nhìn Tiêu Lăng Phong, nhưng cũng không nói tiếng nào, có lẽ lúc này cô đúng là nên ném anh ta ở đây. Anh ta sống hay chết không liên quan gì đến mình!

Lau loạn nước mưa trên mặt. “Anh đừng động!” Diệu Tinh bò dậy. Cầm bàn tay hơi run rẩy của anh. “Tiêu Lăng Phong, nếu anh không muốn mất máu quá nhiều thì đừng lộn xộn nữa!”

“Trình Diệu Tinh, em có gái là phụ nữ không hả!” Tiêu Lăng Phong cười hỏi. Mới vừa rồi bị dọa thành ra như thế, nhưng đến khi thật sự cùng đường, thì cô lại vô cùng bình tĩnh.

“Tiêu Lăng Phong, anh còn dài dòng nữa tôi sẽ mặc kệ anh!” Diệu Tinh quát. Nhanh chóng ôm lấy Tiêu Lăng Phong, sau đó cố gắng thắt thật chặt. “Anh có thể đứng lên không?” Diệu Tinh hỏi, đưa tay đỡ Tiêu Lăng Phong dậy.

“Trình Diệu Tinh, không phải em hận tôi đến tận xương tủy sao? Lúc này chính là cơ hội tốt nhất đấy! Cho nên, em đi đi! Bằng không, cả hai chúng ta đều chết ở đây!”

Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, quả thật cô hận anh, nhưng… Tại sao cô có thể nhìn anh chết được chết…