Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha - Chương 226: Trao Đổi Vị Trí (2)




Cẩm Dương nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm một hồi lâu, mới lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi, đưa khăn tay cho Lâm Thâm Thâm.



Lâm Thâm Thâm hơi sửng sốt, mới giơ tay lên, cầm lấy, tiện thể còn nói một tiếng: "Cảm ơn."



Cẩm Dương cũng không lên tiếng, chỉ có ánh mắt nhìn chăm chú vào Lâm Thâm Thâm.



Đôi mắt của người đàn ông này quá đẹp, thần thái đáy mắt, quá mức nồng nàn, khiến Lâm Thâm Thâm nhìn mà trái tim bỗng dưng ngừng đập hai lần, sau đó trong người dâng lên sự căng thẳng, nhảy thẳng lên đầu cô, mặt của cô đỏ bừng, theo đó còn nóng hừng hực, sau đó nở nụ cười vui vẻ hào phóng, cô nhanh chóng nghiêng đầu, cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau khóe môi.



Trên khăn tay Cẩm Dương đưa cho cô mang theo mùi thơm ngát rất dễ chịu, Lâm Thâm Thâm được ngửi rất nhiều loại nước hoa, thế nhưng chưa từng ngửi thấy mùi nước hoa nào thanh nhã man mác như mùi nước hoa này, nói tóm lại là vô cùng dễ chịu.





Khi Lâm Thâm Thâm lau khóe môi, còn lưu luyến không rời ngửi thêm hai lần, cuối cùng, không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cứ cảm thấy mùi thơm nhàn nhạt này rất quen, giống như trong trí nhớ cũng đã từng ai đó mang đến cho cô mùi hương thơm ngát như thế này.




Lâm Thâm Thâm cầm khăn tay lau khóe môi xong, không trực tiếp trả lại cho Cẩm Dương, mà là nắm chặt trong lòng bàn tay của mình, nói: "Chờ tôi rửa sạch sẽ, sẽ trả lại cho anh."



Cẩm Dương một tay đút túi, một tay nắm cổ tay của cô, nhìn khăn tay trong lòng bàn tay cô mấy lần, rồi nhẹ nhàng gật đầu, ngay cả câu "Ừ" cũng không muốn nói, chỉ có đôi mắt chuyển động, mang theo mỹ cảm rất sống động, rồi thu lại bàn tay nắm cổ tay Lâm Thâm Thâm, dẫn đầu xoay người, đi về phía chiếc xe đỗ ven đường.



Sau khi Cẩm Dương rời đi, cả người Lâm Thâm Thâm thở phào nhẹ nhõm, đầu tiên cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt nhẹ cổ tay mình bị Cẩm Dương nắm hai lần, sau đó điều chỉnh hô hấp hơi hỗn loạn, rồi cất bước đi theo Cẩm Dương trở về trên xe.




Cẩm Dương đợi Lâm Thâm Thâm thắt dây an toàn xong, mới đạp chân ga.



Hai người trên xe, vẫn nói rất ít, Lâm Thâm Thâm vẫn có vẻ hơi mặt ủ mày chau, nghiêng đầu, dựa vào cửa sổ xe, nhìn về phía bóng cây dần lùi về sau, cảm giác trong hơi thở vẫn thoang thoảng mùi hương thơm ngát mình vừa ngửi thấy trên khăn tay.




Lâm Thâm Thâm hơi nhíu mày, không nhịn được ngồi thẳng người, dùng sức hít hai hơi, mới nhận ra được mùi hương thơm ngát không phải truyền đến từ trên khăn tay trong túi xách của mình, mà là từ trên người Cẩm Dương bên cạnh lái xe truyền đến.



Cẩm Dương như cảm nhận được sự bất thường của Lâm Thâm Thâm, vừa chú ý con đường phía trước, vừa quay đầu nhìn thoáng qua cô, thuận miệng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"




Lâm Thâm Thâm chắc chắn sẽ không nói cho Cẩm Dương, mùi hương trên người anh rất dễ chịu, cho nên chỉ lắc đầu, rooif lại miễn cưỡng dựa vào trên ghế sa lon.



Không biết có phải do nguyên nhân tối hôm qua ngủ không được ngon giấc hay không, cùng với mùi hương thoang thoảng và tốc độ xe bình ổn, Lâm Thâm Thâm chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.



Tuy ngủ, nhưng đầu óc của Lâm Thâm Thâm lại vô cùng tỉnh táo, hiện lên rất nhiều cảnh tượng, bất tri bất giác nghĩ đến lúc trước hình như khi mình tới gần Tiểu Hải Dương, trên người anh ấy cũng có mùi hương như vậy, Lâm Thâm Thâm liền bỗng nhiên mở mắt, nghiêng đầu sang, nhìn chằm chằm sườn mặt của Cẩm Dương một hồi lâu...