Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha - Chương 217: Người Yêu Cũng Có Tự Tôn (1)




"Nếu như mọi người cảm thấy khó chấp nhận phương pháp này, như vậy tôi còn có một phương pháp khác, đó chính là thứ hai trước khi tôi đi làm ở xí nghiệp Lâm thị, tôi hi vọng có thể nhìn thấy Lục tiểu thư bị chuyển đi vị trí khác."



Cẩm Dương từ thái độ yên tĩnh với Lâm gia ban đầu, và thái độ mềm không được cứng không xong như bây giờ, bất kể là thái độ nào, cũng đều khiến cho người ta khó mà chống đỡ, đừng nói lúc này sắc mặt hai mẹ con Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi thay đổi, liền ngay cả Lâm Chấn Đình cũng không cách nào duy trì bình tĩnh bề ngoài, ông ta sửng sốt một hồi, mới hắng giọng một cái, âm thanh mang theo đè nén giận dữ rõ ràng, mở miệng nói: "Không biết mục đích Cẩm tiên sinh làm như vậy là gì?"



"Ý của tôi, tôi nghĩ mọi người chắc rất rõ ràng mới đúng.” Cẩm Dương cũng không nói nhảm quá nhiều, đối mặt với câu hỏi của Lâm Chấn Đình, trực tiếp trả lời: "Tôi đến Lâm thị xí nghiệp là được Lâm Thâm Thâm tiểu thư mời tới, như vậy tôi chỉ chấp nhận Lâm Thâm Thâm tiểu thư làm người lãnh đạo trực tiếp của tôi."



Câu nói này, khiến sắc mặt cả nhà Lâm Chấn Đình đột biến.




"Vừa rồi mấy người cũng cảm thấy hiếu kì đối với việc Lâm Thâm Thâm tiểu thư mời tôi đến xí nghiệp Lâm thị như thế nào, tôi cũng đã trả lời câu hỏi đó, cho nên thẳng thắn mà nói, tôi đến xí nghiệp Lâm thị, chỉ là bởi vì Lâm Thâm Thâm tiểu thư khiến tôi cảm động, tôi cảm thấy cô gái có trái tim từ ái như cô ấy rất hiếm có, cho nên tôi tin tưởng trong công việc nhất định cô ấy cũng có sự nhiệt tình. Mà lại vừa rồi Lâm phu nhân cũng đã nói, ban quản lý xí nghiệp Lâm thị, đều là người của Lâm gia, Lâm Thâm Thâm chẳng phải là người của Lâm gia sao?" nét mặt của Cẩm Dương vẫn nhẹ nhàng như cũ, giọng nói trôi chảy rơi vào trong tai mỗi người trong nhà, giọng nói của anh mang theo sự lạnh lùng, chậm rãi xâm nhập vào trong lòng mỗi người, không hề cố gắng nhấn mạnh, nhưng lại tràn ngập cảm giác áp bách, lan vào trái tim của mỗi người.



Lâm Thâm Thâm ngồi ở một bên, đáy lòng ngoại trừ cảm thấy bội phục Cẩm Dương vì có thể đem giải quyết được mẹ con Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi chất vấn quan hệ giữa cô và Cẩm Dương ra, đáy lòng còn vô bình tĩnh, cũng may Cẩm Dương cũng không định để Lục Tương Nghi làm cấp trên của anh.




Thật ra, Lâm Thâm Thâm cũng không biết, Cẩm Dương có dự định của mình, anh không biết rốt cuộc một nhà Lâm Thâm Thâm và Lâm Chấn Đình xảy ra thâm cừu đại hận gì, nhưng anh có thể nhìn ra được Lục Đình Phương, Lục Tương Nghi và Lâm Thâm Thâm không hề có quan hệ tốt đẹp, một mặt đúng là anh đứng ra bao che khuyết điểm, là bởi vì ở ngay trước mặt mình, quả thực không chấp nhận được Lâm Thâm Thâm chịu tủi thân, một mặt khác, sở dĩ anh đồng ý với Lâm Thâm Thâm đến xí nghiệp Lâm thị, chính là muốn mượn thời gian làm việc với Lâm Thâm Thâm để có thể ở bên nhau nhiều hơn.




Huống chi, năm đó ở đại học A, những chuyện Lục Tương Nghi đã làm với anh, khiến anh vốn đã không có bao nhiêu hảo cảm với cô ta, cho nên, hợp tác với Lục Tương Nghi, anh tuyệt đối sẽ không cân nhắc.



Nghĩ tới đây, Cẩm Dương hơi rủ mắt xuống, khóe môi nhếch lên, âm thanh nhịp nhàng ăn khớp, mang theo sự uy hiếp thẳng thắn: "Nếu tôi đến xí nghiệp Lâm thị, phải hợp tác với cô ấy, tôi nghĩ tôi sẽ cần phải suy nghĩ lại, tôi sẽ không tiếp tục gia nhập xí nghiệp Lâm thị nữa!"



Đối với Lâm lão phu nhân mà nói, hiện tại Cẩm Dương chính là cây cỏ cứu mạng của xí nghiệp Lâm thị, dù hoàn toàn chính xác cô cháu gái Lục Tương Nghi này chiến chút vị trí trong lòng bà, nhưng vẫn không sánh bằng tâm huyết của người chồng đã mất đi của mình.