Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha - Chương 202: Lâm Thâm Thâm, Chị Là Thổ Phỉ (2)




"Lâm Viễn Ái, con mắt nào của em nhìn thấy chị đang bắt nạt cô ấy vậy?" Lâm Thâm Thâm khí định thần nhàn đứng trước mặt cô gái, không hề nhìn sang Lâm Viễn Ái, trong miệng bình tĩnh nói: "Có điều... Lâm Viễn Ái, em đã nói chị bắt nạt cô ta, vậy chị sẽ dứt khoát bắt nạt triệt để vậy!"



Lâm Thâm Thâm nói rồi, liền cúi người, ghé mặt vào gần sát khuôn mặt của cô gái đó, nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng nói du dương, duyên dáng mở miệng: "Nghe đây, cô và nó là bạn học, chắc là tuổi của cô và nó cũng không chênh nhau nhiều đi, có lẽ cô còn nhỏ hơn nó, cô còn nhỏ tuổi, đã mặt dày mày dạn vào trong nhà con trai, làm những việc này với nó, cha mẹ cô có biết không?"



Thật ra, nếu cô gái trước mặt này đổi thành cô gái khác, bất kể cô gái đó là vì tiền của Lâm Viễn Ái hay là vì con người Lâm Viễn Ái, cô cũng sẽ không đi chỉ trích cô gái đó.



Nhưng là, cô gái trước mặt có dính dáng không ít đến Lục Tương Nghi, mặc kệ Lục Tương Nghi và cô ta có mối quan hệ không thể để ai biết hay không, hôm nay Lâm Thâm Thâm cô nhất định phải quản!



Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tổn thương tới người vô tội, không thể tránh được!



Câu nói của Lâm Thâm Thâm khiến sắc mặt cô gái đó lúc thì trắng lúc thì đỏ, cuối cùng đáy mắt của cô ta chứa đầy nước mắt, tội nghiệp nhìn qua Lâm Viễn Ái, hô một tiếng: "Viễn Ái..."



"Vô dụng thôi." Lâm Thâm Thâm không đợi Lâm Viễn Ái lên tiếng, đã thẳng thắn mở miệng, cắt đứt lời của Lâm Viễn Ái, mắt lạnh nhìn cô gái đó: "Đừng phí hết tâm tư giả bộ đáng thương gọi Viễn Ái ở đây, chỉ cần nơi nào có Lâm Thâm Thâm tôi, Lâm Viễn Ái không làm chủ được."



Cô gái kia không ngờ chiến thuật yếu đuối của mình vậy mà không có một chút hiệu quả, không nhịn được nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm, giọng nói lạnh lẽo phản kích: "Dựa vào cái gì Lâm Viễn Ái không làm chủ được, tôi và Lâm Viễn Ái là anh tình tôi nguyện, chị có tư cách gì quản chúng tôi? Tôi chưa từng nghe nói, yêu đương, còn phải có người làm chủ, dù là cảnh sát tới, cũng không thể nói chúng tôi không hợp lý!"




"Yêu đương?" Lâm Thâm Thâm như thể nghe thấy một câu chuyện cực kì buồn cười, cười lạnh một tiếng, ánh mắt đột nhiên trở nên giá lạnh, nhìn chằm chằm cô gái đó, nói: “Cô đã mặt dạn mày dày nói với tôi, tôi không có tư cách quản hai người, vậy tôi sẽ nói cho cô biết rốt cuộc tôi có tư cách hay không, tôi tên Lâm Thâm Thâm, chị gái ruột của Lâm Viễn Ái, trên sổ hộ khẩu, tôi chính là người giám hộ của nó, tôi không cho phép nó yêu sớm, dù là cảnh sát tới, cũng không thể nhúng tay can thiệp vào việc tôi quản lý em trai!"



"Lại nói, tôi không chỉ một lần nhìn thấy Lâm Viễn Ái làm vậy với phụ nữ, cô có dám nói, lần nào Lâm Viễn Ái cũng là anh tình tôi nguyện không?"




"Chắc hẳn trong lòng cô cũng rõ ràng, Lâm Viễn Ái là loại công tử trăng hoa, nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện ở bên nó, cô có dám nói cô thật lòng yêu Lâm Viễn Ái không?"



"Đã không yêu thật lòng, vậy còn có tư cách gì nói với tôi, anh tình tôi nguyện... cô không sợ vũ nhục bốn chữ này à!"



Lời nói của Lâm Thâm Thâm vô cùng lưu loát, nói đến nỗi sắc mặt của cô gái trước mặt cực kỳ khó coi, Lâm Thâm Thâm còn chưa nói xong, vươn tay chìa điện thoại ra trước mặt cô gái đó, nhẹ nhàng lướt màn hình điện thoại di động, cho cô ta xem những tấm hình giường chiếu của Lâm Viễn Ái và cô ta mà cô vừa mới chụp.



Lâm Thâm Thâm cười cười, nói tiếp: "Cô đừng cảm thấy không phục, hôm nay tôi đặt lời xuống ở đây, từ giờ trở đi, nếu cô còn dám để tôi nhìn thấy, cô và Lâm Viễn Ái ở bên nhau, tôi sẽ tung những tấm hình lên mạng đấy, dù sao Lâm Viễn Ái ỷ vào mình là con cháu nhà giàu, đã không cần mặt mũi...”