Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha - Chương 181: Càng Ngày Càng Tệ, Trả Giá Gấp Mười (5)




Tắm xong, lúc Lâm Thâm Thâm đi ra, Cẩm Dương đã rời khỏi phòng ngủ từ lâu, trải qua màn đáng sợ tối nay, Lâm Thâm Thâm hơi mệt, cũng không quan tâm Cẩm Dương đang làm gì, bèn trèo lên giường, không lâu sau đã mờ màng thiếp đi.



Tuy nhiên ngay lúc sắp ngủ say, trong đầu cô đột nhiên xoẹt qua một suy nghĩ, hình như di động của cô bị người khác động vào... cô nhớ khi đọc được tin nhắn Lục Tương Nghi gửi đến, cô lập tức ném di động, vội vàng mặc quần áo chạy đi tìm Lâm Viễn Ái...



Nhưng, sau khi trở về, lúc vô tình bật máy lên, máy đã trở lại màn hình chờ, mà theo lý mà nói, hẳn vẫn nên ở mục tin nhắn mới đúng...



Chẳng lẽ người động vào máy cô là Cẩm Dương?



Tối nay anh còn bất ngờ xuất hiện ở “Kim Bích Huy Hoàng” đưa cô về...



Lâm Thâm Thâm nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch, còn chưa mở mắt, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân khẽ đang tieenf về phái mình, mấy giây sau, trên má bỗng cảm nhận được một thứ ấm áp trợn nhắn áp lên.





Lâm Thâm Thâm mở mắt theo bản năng, nhận ra thì ra vậ thể ấm áp trơn nhẵn đó là một quả trứng gà đã bóc vỏ luộc chín, Cẩm Dương đang cầm nó, di qua di lại bên má bị đánh của cô.



Cẩm Dương cho rằng Lâm Thâm Thâm ngủ nên động tác cũng nhẹ hơn, bất chợt thấy cô mở mắt, anh hơi ngẩn ra, nói: “Làm thế này sẽ giúp giảm sưng, không phải ngày mai còn phải về Lâm gia sao?”



Lâm Thâm Thâm suýt nữa đã quên mất vụ này, giờ Cẩm Dương nhắc đến, cô bỗng cảm thấy hơi lo, Cẩm Dương rất hiểu Lâm Thâm Thâm, vừa nhìn liền biết cô đang lo gì, bèn nói: “Sáng mai tỉnh lại sẽ hết sưng thôi.”



Vừa nói, Cẩm Dương vừa bỏ quả trứng gà đã hơi nguội xuống, thay quả nóng khác.



Trứng gà ấm mềm, lực đạo vừa phải, Lâm Thâm vô cùng thoải mái, cơn buồn ngủ cũng quay về, hai mắt dần díp lại.




Cẩm Dương vừa lăn vừa nhìn chằm chằm năm dấu ngón tay đỏ ửng trên má cô, xương quai hàm căng chặt.



Chườm chừng nửa tiếng, Cẩm Dương mới ngừng.



Lâm Thâm Thâm cũng không ngủ say, mơ màng nghe thấy tiếng Cẩm Dương rời khỏi phòng ngủ, không bao lâu lại trở lại, người đàn ông không cởi quần áo, chỉ khẽ vén chăn lên, rón rén nằm lên giường, sau đó cả người cô liền rơi vòng vòng ôm quen thuộc.




Lâm Thâm Thâm nằm khuỷu tay Cẩm Dương, hàng mi run rẩy, nhưng không mở mắt, chỉ thì thầm hỏi: “Cẩm Dương, rốt cuộc anh là ai?”



Cẩm Dương cho là cô đã ngủ say, bất chợt nghe cô hỏi vậy, đầu tiên là ngẩn người một lát, sau đó mới kịp phản ứng.




Đôi mắt sâu thẳm của anh bỗng sáng bừng, gần như nghoảnh phắt đầu qua nhìn cô gái trong ngực mình.



Cô nhớ ra rồi sao? Nhớ anh là ai?



“Ừ?” Tuy nhiên tất cả kích động trong lòng cuối cùng chỉ hóa thành một câu trả lời nghe như chằng hề bận tâm.



“Tối nay, là anh cứu tôi đúng không...” Lâm Thâm Thâm chậm rãi ngước mắt, nhìn Cẩm Dương, nói: “Đám người đó đều là bạn Viễn Ái, cũng có chút tiếng tăm trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh, là đối tượng bình thường cảnh sát trên sở cũng không dám tùy tiện chọc vào. Mà những cảnh sát hôm nay đến cứu tôi lại chỉ là cảnh sát phụ trách trị an khu vực quanh đó...”