Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha - Chương 176: Cuộc Đời Của Cô Ấy, Tôi Chịu Trách Nhiệm (16)




Lâm Thâm Thâm hé mắt, nhìn sang nơi pahst ra tiếng vang, chỉ thấy Cẩm Dương túm tấm rèm cửa sổ sau lưng cô, hung hăng giật mạnh xuống.



Hành động này của anh nhìn cực kỳ bạo lực, tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, Cẩm Dương đã cầm rèm cửa sổ quấn quanh người Lâm Thâm Thâm.



Hai ba lần, nhanh chóng che hết cả cơ thể Lâm Thâm Thâm lại.



Lâm Thâm Thâm giờ mới hiểu ý của Cẩm Dương, cô sững sờ một lát, đáy lòng bỗng dấy lên một thứ cảm xúc không tên.



Cẩm Dương vẫn không nói câu nói, chỉ giơ tay, bất thình lình kéo Lâm Thâm Thâm, tay còn lại vòng qua eo cô, ôm cả người cô vào ngực.



Lâm Thâm Thâm bỗng được ấm áp vây quanh, anh ôm rất chặt, chặt đến nỗi cô có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ tim đập của người đàn ông, rất nhanh, từng nhịp từng nhịp, có lực.



So với thời điểm suýt nữa bị làm nhục vừa nãy, lâm Thâm Thâm cảm thấy giây phút này như một giấc mơ.





Trong mơ, cô cô đơn sáu năm, trải qua tất cả mọi chuyện, từ nỗi đau khi mất đi cha mẹ, đến bất ngờ mang thai mười tháng, rồi mẹ con ly tán, chị em thành thù... trong quãng thời gian ảm đạm tuyệt vọng ấy, chưa từng có ai cho cô một bờ vai ấm áp nương tựa, mãi chỉ cô độc một mình.



Nhưng bây giờ, sau nỗi sợ hãi suýt bị luân gian, lại có người tình nguyện cho cô một vòng ôm ấm áp.




Đây không phải mơ thì là gì?



Lâm Thâm Thâm bị cái ôm bất ngờ này làm cảm động, cô ngây ngốc không biết phải làm gì.



Thậm chí còn không biết để tay vào đâu, chỉ để mặc cho Cẩm Dương ôm, rúc trong ngực anh từ từ run rẩy.



Cẩm Dương cảm nhận được cô gái trong ngực đang run, tim anh như bị ai đó nhéo một phát, đau nhói, anh không nói gì, chỉ vươn tay vuốt ve mái tóc có chút xốc xếch của cô, động tác dịu dàng, đáy mắt nặng tình, hoàn toàn khác so với cái người hùng hổ đáng sợ vừa rồi.




Tất cả mọi người trong phòng gần như không tồn tại trong mắt Cẩm Dương.



Anh ôm Lâm Thâm Thâm thật lâu, đến khi cảm thấy cô gái trong ngực dần bình tĩnh lại. Sau khi nghe anh rể thuật lại, được tin cô bị giam trong phòng bao, suýt nữa bị người làm nhục, tâm trạng khi đó, anh thực sự không hình dung nổi.



Như đang giữa trời hè nóng nực mà cơ thể mình lại lạnh toát như rơi vào hầm băng.



Rõ ràng đang tự nhủ với bản thân, sau khi gặp lại phải cướp lấy tim cô, hết mực yêu cô, phải khiến cô trở thành người phụ nữ của một mình anh, cuộc đời này của cô không cần biết thế nào, đều do anh chịu trách nhiệm.




Rõ ràng đã nói chịu trách nhiệm với cuộc đời của cô, nhưng sao đến cuối cùng, anh lại chịu trách nhiệm thành thế này?



Nếu, nếu cô chẳng may xảy ra chuyện...




Khi dó anh đã nghĩ tới khả năng xấu nhất, nếu thật như thế... thì anh sẽ dốc hết tất cả, cho dù tính mạng, cũng phải bồi thường cho cô!



Anh vốn ít nói, xảy ra chuyện hôm nay, thấy Lâm Thâm Thâm bình yên vô sự, lần đầu tiên anh được trải nghiệm thế nào là mất đi rồi tìm lại được, thế nào là sống sót qua tai nạn.



Cho nên, anh có thể làm chính là vươn tay ra kéo cô vào ngực, cho cô một cái ôm ấp áp.



Dù cho bình thường cô ngang ngược, đanh đá, nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái mới hai mấy tuổi, giờ phút này, thứ cô cần, không phải những lời an ủi sáo rỗng vô dụng, cũng không phải đau lòng xót xa rơi lệ, mà là một vòng ôm.



Bởi lúc này, ôm là ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới.



Nó giống như, việc lãng mạn nhất không phải tỏ tình, mà là bầu bạn.