Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha - Chương 172: Cuộc Đời Của Cô Ấy, Tôi Chịu Trách Nhiệm (12)




“Chỉ là, nói thẳng với cô em đây, bọn anh không sợ nhất chính là phiền phức... đám phụ nữ bọn này từng chơi qua, dạng gì cũng có, nhưng lại chưa từng có loại nào dữ dằn dđanh đá như em, hôm nay ngược lại——” Người đàn ông đè trên người Lâm Thâm Thâm hưng phấn, giọng điệu càng ngả ngớn: “Có cơ hội thử xem loại phụ nữ hoang dã trong truyền thuyết có vị thế nào!”



Anh ta vừa nói vừa vươn tay lên cổ áo Lâm Thâm Thâm, roẹt một tiếng, xé toang cổ áo Lâm Thâm Thâm ra.



Những người khác đứng xem kịch một bên, hi hi ha ha chỉ trỏ.



Người đàn ông đè trên người Lâm Thâm Thâm nhìn bộ áo ngực lộ ra ngoài của cô, tặc lưỡi “chặc chặc “ hai tiếng, giọng cười cợt: “Không ngờ lại là áo ren đen... Quả nhiên, phụ nữ đều giống nhau, bề ngoài trong sáng, đáng yêu bao nhiêu, bên trong dâm loạn bấy nhiêu———— “



Người đàn ông vừa dứt lời, lại một tràng cười ầm ĩ vang lên.



Da thịt Lâm Thâm Thâm vốn trắng sẵn, bây giờ tương phản với đồ lót đen tuyền, làn da của cô như có thể bóp ra nước đến nơi.




Người đàn ông đè trên người Lâm Thâm Thâm thấy hình ảnh này, đáy mắt lập tức cuộn trào ham muốn, nghĩ cũng không nghĩ bèn giơ tay, mò mẫm về phía ngực Lâm Thâm Thâm——



Lâm Thâm Thâm thấy vậy, trong lòng vừa sợ, vừa tức, không nhịn được cắn răng nghiến lợi mắng: “Đồ cặn bã! Khốn kiếp!”




“Chuyện đến nước này rồi còn cứng miệng?” Người đàn ông đè trên người Lâm Thâm Thâm nhếch môi nói, sau đó liền không thèm để ý đến tiếng chửi rủa của cô nữa, xé nốt cái áo đã bị mình xé một nửa ra, cúi đầu, định bụng muốn hôn cô.



Hai tay Lâm Thâm Thâm siết đến nỗi trắng bệch, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang chèn ép mình, theo bản năng bắt đầu giãy giụa, nhưnbị chèn ép chặt chẽ, cô căn bản không thể nhúc nhích, ngược lại còn chọc cho người đàn ông kia càng thêm phấn khích.



Lâm Thâm Thâm kinh hoảng quay đầu, vừa muốn mở miệng lên tiếng, liền nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên, Lâm Thâm Thâm còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng bao đã bật mở, giây tiếp theo, một đoàn người mặc cảnh phục xông vào.




Những cảnh sát kia trong tay ai nấy đều cầm gậy, cửa vừa bật mở liền nhanh chóng bao vây cả phòng bao.



Mấy người đàn ông kia thấy vậy, hơi sững sờ, một người trong đó phản ứng kịp, lập tức chỉ tay mắng: “Các người là cảnh sát ở đâu, lại dám đến đây xen ngang chuyện tốt của ông đây!”



Những cảnh sát này đều trực thuộc đồn công an phụ cận “Kim Bích Huy Hoàng”, mặc dù quản lí khu này, nhưng bình thường cũng không dám quản đến “Kim Bích Huy Hoàng”, dẫu sao hễ là người có thể ra vào nơi này, không giàu thì sang, bọn họ không trêu chọc nổi, nhưng tối nay, quân khu Bắc Kinh gọi điện thoại tới, lệnh cho cảnh sát trực thuộc khu vực này tốc độ tới “Kim Bích Huy Hoàng”.



Bọn họ có mệnh lệnh của cấp trên, tự nhiên không sợ gì nữa, bây giờ, khi đối mặt với người đàn ông đang kiêu ngạo chỉ tay hất hàm, một vị cảnh sát hơi có tuổi bèn không chút do dự giơ cây gậy trong tay lên, vụt mạnh xuống đùi người đàn ông kia một phát.