Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha - Chương 170: Cuộc Đời Của Cô Ấy, Tôi Chịu Trách Nhiệm (10)




Thịnh Thế nhíu mày, có hơi bất mãn với câu “vị tiểu thư tên Lâm Thâm Thâm anh cần tìm”, nhưng không lên tiếng cắt ngang, chỉ giữ bộ mặt lạnh tiếp tục nghe.



“... Lâm Thâm Thâm tiểu thư báo tên của Lâm Viễn Ái tiên sinh với lễ tân, rồi theo lễ tân đến phòng bao số 0001, theo hình ảnh từ camera giám sát, sau khi Lâm Thâm Thâm tiểu thư đi vào chừng ba mươi phút, những phục vụ mà Lâm Viễn Ái tiên sinh gọi vào lần lượt kinh hoàng chạy từ phòng bao ra, năm phút sau, Lâm Viễn Ái tiên sinh cũng rời khỏi phòng bao, sắc mặt có vẻ không dễ nhìn, dường như rất bực bội, từ đó liền không quay lại nữa, mà Lâm Thâm Thâm tiểu thư vẫn ở trong phòng bao với những người bạn khác của Lâm Viễn Ái tiên sinh, chưa từng đi ra, cho đến bây giờ đã được năm mươi phút.”



Quản lí “Kim Bích Huy Hoàng “ báo cáo tất cả những gì mình điều tra được cho Thịnh Thế, sau khi nói xong còn bổ sung một câu: “Anh Thịnh, em có cần cử người đến xem tình trạng của Lâm Thâm Thâm tiểu thư không?”



Tạm ngừng một lát, quản lí “Kim Bích Huy Hoàng “ lại hỏi: “Nhưng mà, anh Thịnh, chúng ta có quy định, không thể tùy tiện vào phòng bao, cho nên... anh xem...”



Thịnh Thế ngửa đầu nhìn trần nhà nguy nga lộng lẫy, chậm rãi nói: “Không cần, chuyện còn lại có người xử lý, tôi chỉ giúp tìm hiểu tình huống.”



“Vâng, anh Thịnh.”




Thịnh Thế theo bản năng cúp máy, nhưng bỗng khựng lại, sau đó áp máy lên tai, đính chính lại với cậu quản lí kia: “Lâm Thâm Thâm không có quan hệ gì với tôi.”



Cậu quản lí kia bị một câu giải thích này dọa sợ hết hồn, vội ‘dạ, dạ, dạ’ liên tục mấy lần.




Từ khi Cố Lan San hạ sinh Tiểu Bì với Tiểu Cầu, Thịnh Thế được mệnh danh là đàn ông ba tốt, thủ thân như ngọc, không dám cũng không muốn có bất cứ scandal mập mờ với cô gái nào, cho nên khi thấy cậu quản lí kia hiểu lầm, anh bèn giải thích theo bản năng. Nhưng khi ngẫm lại, lại thấy có chút buồn bực, bực bội cúp máy, rồi gọi cho anh rể, báo lại hết những gì mình vừa điều tra được.



...



Căn nhà trọ của Lâm Thâm Thâm không ở cùng khu với “Kim Bích Huy Hoàng”, khoảng cách hơi xa, từ nhà Lâm Thâm Thâm, phải đi vòng qua một đoạn xa mới đến được Kim Bích Huy Hoàng.




Cho dù bây giờ đã sắp mười một giờ, nhưng khi đi lên đường vành đai số hai, xe cộ vẫn tấp nập như nêm, đường còn có dấu hiệu tắc.



Cẩm Dương vội, không khỏi tăng tốc, thậm chí còn suýt nữa đâm vào đuôi xe phía trước.



Anh nâng tay nhìn đồng hồ, tính từ lúc anh gọi cho Tịch Giản Cận đến giờ chỉ mới hơn mười phút, nhưng anh lại cảm thấy dường như qua mấy tháng rồi vậy.



Cẩm Dương nắm chặt bánh lái, nhìn thẳng đèn đỏ đằng trước, nhưng ngón tay lại liên tục gõ bánh lái, biểu thị sự nóng ruột của chủ nhân nó, vào khi Cẩm Dương không biết mình đã gõ bao nhiêu lần, di động bật chớt reo lên.