Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha - Chương 161: Cuộc Đời Của Cô Ấy, Tôi Chịu Trách Nhiệm (1)




Lâm Viễn Ái lái xe về thẳng biệt thự Lâm gia, bởi vì tốc độ quá nhanh, khi phanh lại tạo nên tiếng ma sát chói tai, quấy rầy đến người giúp việc trong biệt thự Lâm gia.



Đến chìa khóa xe còn chưa rút ra, Lâm Viễn Ái mở cửa xuống xe, vội vã chạy vào nhà.



Người giúp việc chưa từng thấy Lâm Viễn Ái về nhà sớm thế này bao giờ, hơi giật mình, đứng trước cửa thấp thóm hỏi: “Thiếu gia, cậu về rồi?”



Lâm Viễn Ái nhìn lướt qua người giúp việc, hỏi: “Chị tôi đâu?”



“Tiểu thư ở trên lầu.” Người giúp việc lễ phép đáp lại.



Lâm Viễn Ái không lên tiếng, nhanh chóng đẩy cánh cử nặng bề bằng gỗ thật ra, ngay cả giày cũng không thay đã sải bước chạy lên cầu thang.




Lâm Viễn Ái chạy vội lên, chỉ năm súa bước đã lên đến tầng hai, đi nhanh về hướng phòng ngủ của Lục Tương Nghi, cũng không đoái hoài gõ cửa đã đẩy đi thằng vào.



Lục Tương Nghi cũng chỉ vừa về nhà được mười phút, đang nằm trên giường giả vờ ngủ, nghe thấy tiếng vang, lông mi cô ta khẽ rung, đến khi Lâm Viễn Ái đến gần, mới chậm rãi mở mắt, nhìn Lâm Viễn Ái vội vội vàng vàng, khẽ cười, yếu ớt nói: “Viễn Ái.”




“Chị, chị có khó chịu lắm không?” Lâm Viễn Ái cúi người, giọng điệu cực kì dịu dàng, nói đoạn thì giơ tay áp lên trán Lục Tương Nghi, may mà nhiệt độ không cao lắm, bấy giờ Lâm Viễn Ái mới thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người dậy, đi ra tủ quần áo lấy áo khoác rồi quay lại mép giường khoác lên cho cô ta, sau đó đỡ Lục Tương Nghi xuống giường, đỡ vai dìu cô ta xuống lầu, đến cầu thang, Lâm Viễn Ái còn thân thiết nghoảnh đầu, quay sang nhắc nhở Lục Tương Nghi: “Cẩn thận bậc thang.”



Lâm Viễn Ái đỡ Lục Tương Nghi ra xe, mở cửa xe cho Lục Tương Nghi, cẩn thận đỡ Lục Tương Nghi vào chỗ phó lái, còn tự tay thắt dây an toàn hộ cô ta, mới đóng cửa xe, vòng qua đầu xe đi về ghế lái.



Trên xe có thêm Lục Tương Nghi, Lâm Viễn Ái không dám lái nhanh, lái cũng vững hơn nhiều, cũng may giờ là đêm, không tắc đường, bọn họ chỉ mất một lúc đã đến bệnh viện, Lâm Viễn Ái xuống xe trước, cẩn thận đỡ Lục Tương Nghi xuống xe vào bệnh viện, sau khi dìu Lục Tương Nghi ngồi xuống ghế, Lâm Viễn Ái mới cầm thẻ căn cước của Lục Tương Nghi đi lấy số hộ cô ta.




Bệnh viện đêm không nhiều người, rất nhanh đã đến lượt Lục Tương Nghi, Lâm Viễn Ái sốt ruột đứng trước cửa đợi một lú, Lục Tương Nghi mới cầm đơn thuốc bác sĩ kê cho đi ra.



Lâm Viễn Ái vội vàng tiến lên đón, hỏi: “Chị, có ổn không?”



“Không có gì, bác sĩ nói chỉ là cảm vặt thôi, bảo chị đi lấy chút thuốc, trở về uống đầy đủ rồi nghỉ ngơi thì sẽ không sao nữa.” Lục Tương Nghi cười dịu dàng với Lâm Viễn Ái, giọng nói mềm như bông.



Bấy giờ Lâm Viễn Ái mới thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy đơn thuốc trong tay Lục Tương Nghi đi lấy thuốc, cẩn thân ghi nhớ liều lượng rồi cách uống kĩ càng, xong xuôi mới cầm thuốc đỡ Lục Tương Nghi rời khỏi bệnh viện.