Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha - Chương 154: Minh Thương Dễ Tránh, Ám Tiễn Khó Phòng! (14)




Lục Tương Nghi nhìn chằm chằm tấm biển “Kim Bích Huy Hoàng” rực rỡ, đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo, môi nhếch lên tạo thành nụ cười khinh miệt, không hề có chút gì gọi là dịu dàng hiền lành.



Nếu hỏi Lục Tương Nghi, người cô ta ghét nhất trên đời này là ai, cô ta sẽ không hề do dự nêu lên ba chữ: Lâm Thâm Thâm.



Cô ta giống Lâm Thâm Thâm, đều là con gái của Lâm gia, nhưng, cùng thân phận cũng địa vị, tuy nhiên lại khác biệt một trời một vực, chênh lệch có thừa.



Mẹ Lục Tương Nghi là một ngôi sao hạng ba, chưa từng được đóng một tác phẩm nổi tiếng nào không nói, còn toàn nhận được mấy vai quần chúng kém cỏi của vài bộ phim rác.



Lần đầu tiên mẹ cô ta gặp Lâm Chấn Đình là vào một bữa cơm, khi đó Lâm Chấn Đình đã lập gia đình được hai năm.



Mẹ cô ta vì ham giàu, muốn thoát khỏi cuộc sống khó khăn, bèn chấp nhận ngồi lên chức ‘tình nhân’ của Lâm Chấn Đình, từ đó chính thức trở thành tiểu tam.



Một lần, làm suốt mười ba năm.




Mà vào năm thứ hai kể từ ngày Lục Đình Phương trở thành tình nhân của Lâm Chấn Đình, bà đã hạ sinh cô.



Khi đó, Lâm Chấn Đình vẫn dòm ngó đến xí nghiệp Lâm thị, muốn thừa kế gia nghiệp Lâm gia, cho nên không dám công khai dẫn Lục Đình Phương và cô ta về Lâm gia, chỉ có thể cho Lục Đình Phương nhiều tiền, lén nuôi cô ta khôn lớn.



Cuộc sống chui nhủi như vậy, cô ta sống suốt mười hai năm, trong mười hai năm đó, cô ta phải chứng kiến cha mình tay trong tay với người phụ nữ khác, bọn họ tay trong tay lên tạp chí, ân ái ngọt ngào trên truyền hình.




Tuy nhiên Lâm Chấn Đình cũng không bạc với cô ta, cho cô ta nhiều tiền, cho học trường tốt nhất, Lâm Thâm Thâm căn bản không biết, hồi học tiểu học, hia người họ lại học chung trường.



Lâm Thâm Thâm khi đó vô cùng sung sướng, đi học có xe đưa xe đón, trời nắng thì có người cẩn thận che ô đưa vào tận lớp, trời mưa thì có người bế vào tận cửa.



Mà cô ta- Lục Tương Nghi, cũng chỉ có thể trốn trong xó xỉnh, nhìn người chị gái cùng cha khác mẹ này sống cuộc sống không lo không nghĩ, ngập tràn hạnh phúc.




Khi đó là thời điểm Lâm thị phát triển nhất, Lâm gia tài trợ rất nhiều cho trường học, nên thầy cô giáo trong trường hận không thể coi Lâm Thâm Thâm như công chúa mà cung phụng.



Lâm Thâm Thâm xinh xắn, lại học giỏi, trong trường có chuyện gì tốt đều chỉ giành cho Lâm Thâm Thâm, rất nhiều lần đầu tuần, Lâm Thâm Thâm đều được đứng dưới quốc kỳ, đại diện cho học sinh toàn trường đứng lên phát biểu.



Không ai biết, lúc đó cô ta hâm mộ người chị gái này đến thế nào, hâm mộ, nên cô ta rất muốn làm quen với người chị gái cùng cha khác mẹ này.



Nhưng, còn chưa quen được với Lâm Thâm Thâm, cái suy nghĩ này đã bị một cái tát của Lục Đình Phương bóp nát.



Lúc đó là lớp của cô ta và lớp của Lâm Thâm Thâm cùng học thể dục, nên lúc tan học, cô ta bèn đi cùng với Lâm Thâm Thâm ra cổng trường, nhưng còn chưa bắt chuyện được với Lâm Thâm Thâm, điện thoại đã trong túi vang lên, cô ta không thể làm gì khác hơn là dừng bước nghe điện thoại, nghe thấy mẹ vội vã giục cô ta về nhà, cô ta bèn gác chuyện làm quen với Lâm Thâm Thâm sang một bên, nhanh chóng chạy về, ai ngờ vừa bước vào cửa, Lục Đình Phương không nói hai lời đã giáng cho cô ta một cái tát, mắng cô ta ăn gan hùm mật gấu, lại dám đi chung với Lâm gia đại tiểu thư, chẳng lẽ không sợ Lâm gia đại tiểu thư phát hiện cô ta là con riêng của Lâm gia hay sao?



Năm đó tuy còn nhỏ, nhưng đi theo người biết tình toán như Lục Đình Phương, không ít thì nhiều cô ta cũng học được một vài thủ đoạn.