Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha - Chương 150: Minh Tao Dễ Tránh, Ám Tiện Khó Phòng (10)




Đôi mắt Lâm Thâm Thâm như bốc hỏa, đối mặt với Lâm Viễn Ái hô to gọi nhỏ, giọng điệu của cô lại vô cùng bình tĩnh: “Lâm Viễn Ái, lúc chị không có ở đây, em dám ở sau lưng chị sống cuộc sống như vậy sao? Em không sợ làm chị thất vọng hay sao?”



“Chị quản được tôi sao? Sao chị không nhìn mình đi, mới 18 tuổi…” Lâm Viễn Ái tức muốn hộc máu buột miệng thốt ra, nhưng vừa nói đến đây thì dừng lại, sinh sôi nuốt nửa câu “đã mang thai” vào bụng, sau đó hung hăng trừng Lâm Thâm Thâm một cái, lại xoay đầu đi không nói gì nữa.



Thì ra người chị là cô đây 18 tuổi chưa lập gia đình đã mang thai lưu lại ấn tượng đáng khinh như vậy trong lòng em trai cô sao?



Người khác không biết Lâm Viễn Ái nói vậy là có ý gì nhưng Lâm Thâm Thâm nghe ra được, ánh mắt cô thoáng qua sự ảm đạm nhưng chỉ một cái chớp mắt cô lại bình thường trở lại, cô nhìn Lâm Viễn Ái, âm thanh trầm lãnh: “Viễn Ái, đi theo chị nhanh lên.”



Đám tiểu thư vừa nãy bị sự xuất hiện đột ngột của Lâm Thâm Thâm làm cho hoảng hồn lúc này mới dần trấn định lại.



Bọn họ biết không ít đàn ông đã kết hôn hoặc có bạn gái đều sẽ xuất hiện ở chỗ này tìm vui, cũng tự nhiên có không ít bạn gái hoặc vợ chạy tới Kim Bích Huy Hoàng làm loạn, cuối cùng rơi vào kết cục bị đám đàn ông lạnh nhạt mặc kệ hoặc không kiên nhẫn, cuối cùng hao tổn tinh thần rời đi.




Người như bọn họ tùy rằng ra ngoài bán thân nhưng ai cũng muốn leo lên kim chủ, từ nay về sau một đường thăng chức, không cần nhận kết cục hầu hạ mọi người đương nhiên ít nhiều sẽ ghen ghét với đám bạn gái hoặc vợ của đám đàn ông nhà giàu.



Hiện tại đám tiểu thư này nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Lâm Viễn Ái nên nghĩ Lâm Thâm Thâm là bạn gái không được cưng chiều. Mà cô gái vừa nãy hầu hạ Lâm Viễn Ái lại cong môi cười cười, xoắn eo nhỏ, phong tình vạn chủng quấn lấy Lâm Viễn Ái, giọng điệu quyến rũ nói: “Lâm thiếu, chờ lát nữa dẫn người ta đi theo được không?”




Lâm Viễn Ái thuận thế ôm eo cô gái kia, cô gái kia ngẩng đầu hôn Lâm Viễn Ái.



“Lâm Viễn Ái, em mau buông cô ta ra cho chị!” Lâm Thâm Thâm mở miệng, âm thanh hàm chứa dày đặc cảnh cáo.



“Lâm thiếu, ưm......” cô gái kia rên rỉ một tiếng, sau đó quay đầu chớp chớp mắt nhìn Lâm Thâm Thâm, càng chắc chắn cô là bạn gái của Lâm Viễn Ái, âm thanh tràn đầy khiêu khích: “Tôi nói này vị tiểu thư, cô không thấy cô ở chỗ này dư thừa lắm sao? Không phải cứ hung dữ lại quản được đàn ông đâu...”




Nói xong cô ta còn vươn tay một đường đi sờ phía dưới của Lâm Viễn Ái.



Mà Lâm Viễn Ái lại không hề có ý cự tuyệt, thậm chí ở trước mặt mọi người càng nhiệt tình hơn.



Lâm Thâm Thâm biết mình không thể quá nghiêm khắc với Lâm Viễn Ái nhưng cô không thể trơ mắt nhìn em trai cô trầm luân trong hố lửa, vốn bởi vì cô là chị ruột của Lâm Viễn Ái cho nên cô mới cảm thấy sốt ruột, cô không nghĩ sau khi về nước, lần thứ hai gặp lại em trai mình, hai chị em ầm ĩ gà bay chó sủa cho nên cô mới nhịn xuống tính tình nói: “Viễn Ái, chị lặp lại lần nữa, em mau buông cô ta ra.”



Lâm Viễn Ái tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ với lời cảnh cáo của cô.