Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha - Chương 134: Ba Là Kẻ Lừa Đảo (1)




Lục Tương Nghi mím môi, trong mắt nảy lên sự ác độc, Lâm Thâm Thâm muốn cướp đoạt Lâm Viễn Ái với cô ta, vậy cô ta thật muốn nhìn xem Lâm Thâm Thâm có đoạt được hay không.



Năm đó Lâm Thâm Thâm bị bà nội đưa sang Mỹ, một người lưu tại Bắc Kinh, Lâm Viễn Ái bắt đầu phản nghịch, rất nhiều lần ở bên ngoài làm xằng làm bậy, những lần đó đều là cô ta lặng lẽ tiết lộ cho bà nội, sau đó Lâm Viễn Ái ăn phạt.



Đương nhiên cô ta làm vậy là muốn chiếm vị trí trong lòng bà nội, vị trí cao hơn cả Lâm Thâm Thâm và Lâm Viễn Ái, cô ta cũng là con cháu Lâm gia, mang dòng máu Lâm gia nhưng lại không thể quang minh chính đại dùng họ Lâm mà chỉ là con của chồng trước ở trong mắt người ngoài.



Cô ta không phục, cho nên cô ta mới muốn cho Lâm Viễn Ái thần phục ở dưới tay cô ta, Lâm Viễn Ái mới 13 tuổi sao có thể là đối thủ của Lục Tương Nghi được, cô ta chỉ cần đêm hôm khuya khoắt mang đồ ăn cho cậu ta, thi thoảng cầu tình bà nội cho cậu ta, chỉ vậy thôi cô ta đã có thể bắt lấy được Lâm Viễn Ái đứa cô nhi sống ở Lâm gia rồi.



Hiện tại Lâm Thâm Thâm muốn đoạt người với cô ta… vậy nằm mơ đi!



...



Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm từ quầy chuyên doanh Chanel ra ngoài, hai người lại đi thẳng tới cửa hàng dành cho trẻ em ở tầng 5.




Dù Cẩm Dương rất ít khi mua quần áo cho Bạc Duệ, nhưng anh vẫn nhớ rõ Bạc Duệ mặc size nào, hiện tại thời trang trẻ em có nhiều kiểu dáng đa dạng, lại rất đẹp, Lâm Thâm Thâm cũng từng có con nên có thể hiểu được tâm tình của người làm mẹ, cho nên nhất thời không chú ý mà lựa chọn cho Bạc Duệ mấy bộ quần áo, thậm chí còn mua luôn mấy bộ đồ chơi.



Cẩm Dương đi theo cô cũng không lên tiếng ngăn cản, chỉ dâng lên nỗi hận không thể biến thành con trai luôn.



Lúc thanh toàn cô mới chú ý mình mua hơi nhiều, cô ngượng ngùng nhìn về phía Cẩm Dương, dò hỏi: “Hình như hơi nhiều, có cần trả lại một ít hay không?”




“Không sao.” Cẩm Dương rút tấm thẻ vừa nãy ra đưa cho nhân viên bán hàng, sau đó chờ bọn họ đóng gói xong mới cầm trong tay cùng Lâm Thâm Thâm rời khỏi trung tâm thương mại.



Lúc dạo phố cứ cảm thấy thời gian thật ngắn, chờ đi xong cô mới ý thức được thế mà đã 2h trôi qua.



Hai người đi về bãi đậu xe, Cẩm Dương chờ đến Lâm Thâm Thâm ngồi vào xe mới đi thẳng ra sau cốp xe đặt đồ vào sau đó mới đi về ghế lái.




Bề ngoài nhìn Lâm Thâm Thâm cao ngạo, lạnh nhạt nhưng thật ra sau khi ba mẹ cô mất, cô có hơi mẫn cảm hơn, đây là lần thứ hai cô ngồi lên xe anh nhưng cô lại chú ý tới lúc Cẩm Dương không tức giận sẽ luôn lịch sự mở cửa xe cho cô, chờ cô ngồi vào rồi mới làm chuyện khác.



Thật ra những cử chỉ như vậy là rất bình thường, nhưng ở trong nhận thức của Lâm Thâm Thâm về đàn ông thì rất ít ai làm được như vậy.



Lâm Thâm Thâm liếc qua kính chiếu hậu nhìn Cẩm Dương đang chuyên chú lái xe mà hơi thất thần.



Thật không dám dấu diếm, người đàn ông này thật sự rất xuất sắc, chiều nay, nếu không có anh làm bạn, sợ là khi cô đụng phải Lục Tương Nghi dẫn theo Lâm Viễn Ái đi dạo phố, cô sẽ thua rối tinh rối mù.



Nghĩ đến đây, Lâm Thâm Thâm không nhịn được quay đầu, nhìn Cẩm Dương, nói: “Hôm nay, cảm ơn anh.”