Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha - Chương 117: Món Quà Độc Nhất Vô Nhị (1)




"Ừ." Cẩm Dương lên tiếng, cúi người, lấy văn kiện liên quan đến xí nghiệp Lâm Thị đang mở ra trên bàn trà tùy ý xếp lại, sau đó cầm trong tay, đứng người lên, nhìn Lâm Thâm Thâm nói: "Vừa hay, Bạc Duệ cũng nên mua thêm quần áo mới, nếu như Lâm tiểu thư không ngại, như vậy chúng ta cùng đi."



Lâm Thâm Thâm vốn là bịa chuyện nói dối, bây giờ Cẩm Dương lại tưởng thật, khiến cô trở nên tiến thoái lưỡng nan, trong thời gian ngắn không thể tìm được đường lui, cuối cùng cũng chỉ có thể cứng rắn gật nhẹ đầu, không tình nguyện tạo ra biểu cảm vô cùng tình nguyện không chê vào đâu được, nói: “Được....A."



Khóe môi Cẩm Dương lập tức gợi lên một nụ cười, nói với Lâm Thâm Thâm một tiếng "Chờ" liền xoay người đi vào phòng bếp, tinh tế nói với bảo mẫu làm thêm giờ chờ Bạc Duệ tỉnh lại, chăm sóc cho Bạc Duệ, xong ra khỏi phòng bếp, cầm chìa khóa và ví tiền, mới lần nữa quay lại trước mặt Lâm Thâm Thâm, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Lâm tiểu thư, đi thôi."



....



Đến bãi đỗ xe ngầm, Lâm Thâm Thâm liền nhận ra được, Cẩm Dương lại đổi một chiếc xe mới, thoạt nhìn dường như tốt hơn xe bình thường một chút, nhưng vẫn là không phải xe xa hoa gì như cũ.



Lúc Cẩm Dương cùng với Lâm Thâm Thâm sắp bước vào xe, mới từ trong túi lấy chìa khóa xe ra, ấn chốt mở, sau đó cùng Lâm Thâm đi đến trước cửa ghế phụ, vô cùng ga lăng thay Lâm Thâm Thâm mở cửa ghế phụ xe, nhìn Lâm Thâm Thâm ngồi lên xe, anh mới nhẹ nhàng đóng cửa xe, vòng lại ghế lái, mở cửa xe, ngồi vào.




Lúc này tại Bắc Kinh, mặc dù đã không còn là mùa hạ, sáng sớm và đêm có chút lạnh, nhưng sau giữa trưa vẫn nóng bữa, cho nên trong xe có chút ngột ngạt. Cẩm Dương đầu tiền là ấn nút mở điều hòa, chỉnh gió lớn nhất, mới đạp chân ga, khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ xe ngầm. Ngoài bãi đỗ xe, liền chuẩn bị lên con đường chính của Bắc Kinh, Cẩm Dương thuần thục lái xe, một đường lên đường lớn.



Cẩm Dương nhìn thoáng qua kính chiếu hậu trong xe, vừa nói, vừa thuần thục quay đầu, nhìn Lâm Thâm Thâm một cái, hỏi: “Muốn đi trung tâm nào?"




Kỳ thật Lâm Thâm Thâm hơn nhiều năm không dạo trung tâm thương mại ở Bắc Kinh rồi, nghe Cẩm Dương hỏi như vậy, cô lại nghĩ không ra được danh sách những trung tâm thương mại mình thường tới, sắc mặt có chút cứng ngắc, suy nghĩ một chút, nói: “Tùy tiện đi, gần đây là được rồi."



Cẩm Dương nhìn thẳng vào con đường phía trước, một lát sau, Cẩm Dương lại mở miệng nói: “Đi Mười dặm Thịnh Thế đi."



"Mười dặm Thịnh Thế" là một con phố, con phố này lúc Lâm Thâm Thâm ở nước ngoài cũng có nghe nói qua, là thái tử gia dòng chính của Thịnh gia sau khi tốt nghiệp đại học, đơn thương độc mã vào vòng thương nghiệp, một tay tạo ra một con phố thương mại.




Con phố thương mại kia, dưới sự phát triển mấy năm nay, vô cùng phồn hoa, vô cùng nổi tiếng, không ít người nước ngoài đến Bắc Kinh, đều phải đi dạo qua "Mười dặm Thịnh Thế."



Lâm Thâm Thâm vốn cũng không có mục đích, cho nên không có ý kiến "Ừ" một tiếng, xem như đáp ứng đề nghị của Cẩm Dương.



Cẩm Dương cũng không nói nữa, chỉ là ở ngã rẽ phía trước chuyển đầu xe, đi về phía "Mười dặm Thịnh Thế."



Trong xe lập tức rơi vào yên tĩnh, Lâm Thâm Thâm cảm thấy có chút mất tự nhiên vứt não đi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút, tự nhiên nhìn thấy Cẩm Dương ngồi bên cạnh vén tay áo lên, trên cánh tay lộ ra dấu răng, vết máu trên đó cũng đã khố, hiện ra một mảng tím xanh. Lâm Thâm Thâm lập tức quay đầu lại, mở to mắt, nhìn qua một bên mặt Cẩm Dương nói: "Cái đó...Cánh tay có đau hay không?"