Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 46: Chương 46




Lộ Viễn Bạch nhìn con Corgi vừa uốn éo uốn éo đi trên đường vừa sảng khoái đánh mông thì đột nhiên muốn đặt cho con Corgi này một cái tên.

Cái tên “Thí Thí” này vô cùng kỳ quái, chủ tiệm nghe xong cũng phải sửng sốt một lúc, hình tượng Lộ Viễn Bạch trên màn ảnh trong ấn tượng của cô ta chính là một đóa hoa cao lãnh không ai có thể với tới.

Khí chất độc nhất vô nhị cùng vẻ ngoài lạnh lùng chắc chắn không ai khác chính là bạch nguyệt quang trong lòng bạch cô.

Hơn nữa vừa mới còn chinh phục được con mèo nhỏ trong tiệm của cô, một con hoàng thượng kiêu ngạo đã cào không biết bao nhiêu khách và cũng đã khiến cô phải bồi thường không biết bao nhiêu tiền rồi. Nhưng mà lúc nãy nó không chỉ không cào Lộ Viễn Bạch mà còn rúc vào lòng cậu làm nũng. Quả thực là rất thần kỳ, dường như còn mèo nhỏ này chỉ dành riêng cho Lộ Viễn Bạch, không có người nào khác có thể mang nó đi.

Ở trong mắt cô ta, Lộ Viễn Bạch chính là một người độc nhất vô nhị, cho dù chỉ là đứng yên không làm gì cũng rất tỏa sáng.

Cứ nghĩ rằng Lộ Viễn Bạch cao lãnh ổn trọng như vậy thì khi đặt tên cho thú cưng cũng phải vô cùng hay, hoặc là sẽ có ý nghĩa cực kỳ to lớn nào đó.

Nhưng mà không ngờ rằng Lộ Viễn Bạch lại đặt tên cho con Corgi dễ thương kia là “Thí thí”.

Chủ tiệm nhìn về phía con Corgi béo béo mềm mềm đang dẩu mông chơi đùa với mèo nhỏ ở bên cạnh thầm nghĩ thực ra cái tên này cũng có thể nói là đã bao gồm đặc điểm ngoại hình của con chó đáng yêu này rồi.

Cực kỳ rõ ràng, lời ít mà ý nhiều.

Nhưng mà tên này đọc lên lại thấy cũng rất đáng yêu.

Nhưng mà điều bất ngờ nhất chính là Lộ Viễn Bạch thường ngày ở trước màn ảnh đẹp trai cao lãnh như vậy mà tính cách lại thú vị hài hước thế này.

Say khi Lộ Viễn Bạch tự đặt tên cho con Corgi thì còn cố ý đi hỏi ý của nó một chút.

Cậu duỗi tay ôm con Corgi béo đặt lên đùi, sau đó giơ bảng biểu lên trước mặt Corgi để cho nó xem.

“Tao lấy tên này cho mày nha?” Nói xong lại đưa đến trước mặt con Corgi béo tốt đang thè lưỡi lần nữa, hết lòng khen ngợi: “Tên này rất đáng yêu nha.”

Cậu vừa mới tiến vào cửa hàng thú cưng không bao lâu đã chọc chọc vào cặp mông bụ bẫm của nó, xúc cảm không tồi, cái tên này phải nói là cực kỳ phù hợp.

Hai mắt long lanh giống như pha lê màu nâu của nó nhìn vào bảng biểu: “Gâu!”

Lộ Viễn Bạch cúi đầu sờ sờ đầu của con chó: “Nếu mày nói vậy thì tao coi như là mày đồng ý rồi nhé.”

Chủ tiệm đứng một bên: “……”

Sao lại có cảm giác bị lừa gạt thế này.

Sau đó Lộ Viễn Bạch ôm con chó cưng điền vào bảng biểu, đầu nhỏ của Corgi cũng ghé vào mặt bàn, hai mắt chăm chú nhìn theo bàn tay trắng nõn đang cầm bút viết của Lộ Viễn Bạch.

Mỗi lần Lộ Viễn Bạch điền xong một mục thì con Corgi béo cũng cực kỳ phối hợp, nhỏ giọng sủa vài cái, giống như đang đáp lại.

Cuối cùng, ngón tay cái của Lộ Viễn Bạch nhúng vào sơn màu đỏ, ấn một dấu tay lên giấy chứng nhận, sau đó cậu cầm lấy bàn chân của chú chó nhà mình lên để chạm vào sơn in màu, và cũng ấn một dấu chân lên đó.

Khi một người và một chú chó đang bận rộn làm việc thì con mèo nhỏ cũng nhảy xuống khỏi bàn để xem, như thể nó cũng biết rằng con Corgi sắp được mua đi rồi. Nó ngoan ngoãn meo meo chờ dấu tay tiếp theo.

Chủ tiệm ở bên cạnh lấy điện thoại ra: “Anh Viễn Bạch, xin hỏi tôi có thể quay một video về anh rồi đăng lên mạng, coi như là quảng bá cho tiệm được không?”

Tuy rằng lời này của chút mặt dày, nhưng mà chủ tiệm vẫn lớn mật hỏi ra, một là muốn chia sẻ niềm vui khi được gặp Lộ Viễn Bạch với người khác, hai là cô ấy thật sự muốn quảng cáo cho cửa hàng thú cưng này.

Cửa hàng thú cưng thường xuyên sẽ nhận một ít chó mèo lưu lạc ngoài đường, không có nhà để về. Mà chủ tiệm vẫn là một cô gái nhỏ vừa vào đời mấy năm, nhìn thấy những con vật bé nhỏ đáng thương kia thì tất nhiên cảm thấy không thể nhẫn tâm mặc kệ chúng nó, nhưng hậu quả của lòng hải tâm này chính là phải trả rất nhiều tiền ăn cho chúng nó.

Mỗi tháng cô còn phải trả tiền thuê cửa hàng, nếu vẫn muốn thu nhận những con vật lưu lạc kia thì sẽ không thể trả hết chi phí được.

Hiện tại trong tiệm đang có một hoạt động, chính là nhận nuôi miễn phí những thú cưng trước đây bị lưu lạc. Trong xã hội vẫn có rất nhiều người có trái tim yêu thương, nhưng cửa hàng của cô chỉ đến cuối tuần mới có nhiều khách hơn một ít, vào ngày thường căn bản không có khách nào, càng không có ai biết hoạt động nhận nuôi ý nghĩa này của tiệm.

Nếu Lộ Viễn Bạch có thể hỗ trợ tuyên truyền một chút thì có thể giúp cho lượng khách trong tiệm tăng hơn, đến lúc đó có thể giới thiệu cho họ hoạt động ý nghĩa này, như vậy thì những chú chó mèo lúc trước phải lưu lạc ngoài đường bây giờ đã tìm được một ngôi nhà ấm áp cho mình.

Hơn nữa những con chó và mèo lưu lạc đã được cửa hàng thú cưng tắm rửa rửa sạch sẽ và tiêm vắc-xin phòng bệnh đầy đủ rồi mới để cho khách nhận nuôi thế nên chúng đều rất khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không khiến mọi người lo lắng.

Trong lòng chủ tiệm cầm thấy rất căng thẳng, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị Lộ Viễn Bạch từ chối. Dù sao thì độ nổi tiếng của Lộ Viễn Bạch trong giới giải trí hiện nay vẫn không có ai có thể thay thế được, cát xê cho mỗi lần xuất hiện chưa chắc đã có thể trả nổi, càng đừng nói đến cửa hàng thú cưng nhỏ này của cô.

Vừa rồi Lộ Viễn Bạch biểu diễn mấy cảnh kinh điển trong phim cũng đã cho cô mặt mũi rồi. Bây giờ cô lại còn yêu cầu như thế này nữa thì chính cô cũng cảm thấy mình là người mặt dày.

Nhưng mà ngay sau đó liền nghe được giọng nói trong trẻo của Lộ Viễn Bạch truyền đến: “Được thôi, thú cưng của cô đều rất đáng yêu.”

Nói xong lại nhìn những thú cưng bị vứt bỏ đã được tắm rửa sạch sẽ, hầu hết đều chỉ mới một, hai tuổi. Trong đầu nhớ tới lời của bà Lộ Vãn Phương nói với cậu khi cậu ngỏ ý muốn nuôi thú cưng hồi nhỏ.

Nếu quyết định nuôi thú cưng thì phải chịu trách nhiệm với sinh mệnh nhỏ này đến cùng.

Nhưng bởi vì đã quá thời kỳ mới mẻ rồi cảm thấy phiền chán và cuối cùng là vứt bỏ thú cưng thì vẫn có rất nhiều người.

Chủ tiệm nghe xong thì kinh ngạc đến mức mở lớn hai mắt, cực kỳ kích động nói: “Anh Viễn Bạch, thật sự có thể sao?”

Lộ Viễn Bạch ôm con Corgi gật béo đầu đáp: “Tất nhiên.”

Chuyện này cũng không có vấn đề gì.

Chủ tiệm mở camera điện thoại ra, đầu tiên là chụp tấm ảnh, sau đó mới bắt đầu ghi hình, bởi vì quá vui mừng nên đoạn đầu của video thì màn hình có chút run rẩy.

Lộ Viễn Bạch nhìn con mèo nhỏ, trong lúc nhất thời vẫn chưa biết lấy tên gì cho nó thì tốt nữa. Con mèo này toàn thân tuyết trắng, nếu mà gọi là Bạch Bạch thì trùng với cậu mất rồi.

Đây là biệt danh của Lộ Viễn Bạch, khi còn nhỏ bà Lộ Vãn Phương vẫn luôn gọi cậu như vậy. Sau khi lớn lên mới gọi là Viễn Bạch, nhưng mà khi không còn ai thì vẫn sẽ gọi cậu là Bạch Bạch. Rốt cuộc ở trong mắt mẹ thì dù con cái có lớn bao nhiêu thì vẫn là đứa trẻ bé bỏng nằm trong lòng mẹ.

Lộ Viễn Bạch ôm con mèo nhỏ lại đặt cạnh cùng con Corgi để hai đứa đứng cạnh nhau, sau đó lại lâm vào trầm tư, giống như việc đặt tên cho mèo thật sự là một chuyện rất khó khăn.

Sau khi suy nghĩ được một lát, cậu thử gọi lên: “Bạch……”

Con mèo nhỏ nghe thấy thì mở to hai mắt màu ngọc bích, lóng lánh ướt lên nhìn Lộ Viễn Bạch.

“Công chúa Bạch Tuyết?”

“Méoooooo!!!!”

Lộ Viễn Bạch vừa mới nói tên ra đã bị mèo nhỏ kịch liệt phản đối.

Nó là mèo đực mà! Nó có trứng đấy!

Người này rốt cuộc có biết lịch sự không vậy?!!!

Con mèo nhỏ này thông minh như người vậy, dường như có thể nghe hiểu được những gì Lộ Viễn Bạch nói.

Thấy mèo nhỏ kêu gào phản kháng cái tên này như vậy, Lộ Viễn Bạch chỉ biết sờ sờ mũi.

Sau đó lại cúi người xuống con mèo, nhỏ giọng nói thầm: “Công chúa Bạch Tuyết không phải rất dễ nghe à? Vừa trắng trẻo lại còn là công chúa, rất cao quý đấy.”

Sao lại không thích được chứ.

Chủ tiệm ở một bên cười đến rung người: “Anh Viễn Bạch, con mèo nhỏ này là mèo đực.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong thì mới hiểu rõ, sau đó áy náy sờ đầu mèo nhỏ: “Thật sự xin lỗi nha, lúc nãy không biết giới tính của mày, để tao đặt một cái tên khác cho mày nhé.”

Sau khi im lặng một lúc nữa thì bắt đầu nói: “Bạch……”

Con mèo nhỏ nghe được tiếng đầu tiên thì lại một lần chờ mong quay đầu nhìn về phía Lộ Viễn Bạch.

“Bạch mã hoàng tử?”

“Méo!!!!”

Nhìn nó lại tiếp tục mạnh mẽ phản đối, Lộ Viễn Bạch ngạc nhiên hỏi: “Hoàng tử cũng không được à? Tại sao mày lại không thích tao nhã chứ.”

Sau đó vuốt ve đầu Corgi, nhỏ giọng nói với con mèo: “Thí Thí được đặt tên là Thí Thí cũng không nói gì mà.”

Con Corgi béo nghe được cái tên Thí Thí này thì sủa một tiếng: “Gâu!”

Nếu nó mà là người thì cũng sẽ không để cậu đặt cho mình một cái tên như vậy.

Nhưng cho dù tên đã được thay đổi theo giới tính thì mèo nhỏ vẫn rất không hài lòng, thân mình nhỏ đầy lông che lên bảng biểu, không cho Lộ Viễn Bạch điền tên cho mình lên.

Chủ tiệm ở một bên quay video mà nghẹn cười, tay cũng có chút run rẩy.

Hình tượng cao lãnh của Lộ Viễn Bạch hoàn toàn bị phá vỡ rồi.

Hết công chúa Bạch Tuyết rồi đến bạch mã hoàng tử, đặt tên mà còn ghép đôi nữa.

Khi còn nhỏ chắc chắn là đã đọc nhiều truyện cổ tích hoàng tử công chúa rồi.

Rốt cuộc thì cái tên cũng sẽ liên quan đến đến con mèo, nếu mèo nhỏ đã không đồng ý thì Lộ Viễn Bạch cũng không thể cưỡng ép nó, chỉ đành hỏi tiếp: “Vậy gọi là Mi Mi có được không?”

Cái tên này rất bình thường lại phổ biến.

Vốn tưởng rằng con mèo nhỏ thích bắt bẻ này sẽ không đồng ý, không ngờ rằng nó nghe xong thì không còn kịch liệt phản đối như lần trước.

Chậm chạp kêu “Meo” một tiếng.

Vị tổ tông này đồng ý rồi……

Lúc này nó mới chịu đứng dậy khỏi bảng biểu, nhường chỗ để Lộ Viễn Bạch viết tên cho mình.

Trong lòng một vạn lần không muốn từ bỏ cái tên "bạch mã hoàng tử" Lộ Viễn Bạch: “……”

Nhưng cuối cùng cũng không có biện pháp gì, ở mục tên họ của thú cưng đành cầm lòng viết hai chữ Mi Mi, ai bảo mèo nhỏ lại thích cái tên này chứ.

Sau đó Lộ Viễn Bạch ôm một mèo một chó, bắt đầu đọc tờ khai mã thú cưng, đây là thủ tục không thể thiếu trước khi nhận nuôi thú cưng, đồng thời cũng là lời thề không đổi với vật mà mình đã muốn nuôi.

Chờ khi mọi thứ được hoàn thành thì Lộ Viễn Bạch lãnh giấy chứng nhận.

Chủ tiệm đứng dậy nói: “Anh Viễn, bây giờ thú cưng còn phải tiêm hai mũi vắc-xin phòng bệnh nữa, một mũi vào ngày mai, và một mũi ở bệnh viện thú cưng một tháng sau. Nếu tiện thì ngày mai anh có thể cùng đến đưa thú cưng đi tiêm rồi nhận nó, hoặc là ngày kia, nói chung trong vòng một tuần anh đều có thể tới cửa hàng thú cưng dễ nhận chúng.”

Lộ Viễn Bạch nghĩ nghĩ rồi đáp: “Ngày mai tôi sẽ tới đây xem chúng tiêm phòng, sau đó đưa chúng nó đi.”

Chủ tiệm cười nói: “Vâng.”

Lộ Viễn Bạch lại sờ hai cái đầu đầy lông của Thí Thí và Mi Mi rồi mới đi ra cửa.

Vừa ra đến trước cửa thì chủ tiệm tìm một cái khẩu trang dùng một lần đưa cho Lộ Viễn Bạch: “Anh Viễn Bạch, anh hãy mang cái khẩu trang này lên đi, nếu bị người khác nhận ra sẽ có thể gặp phiền phức đấy.”

Lúc nãy là Lộ Viễn Bạch từ trong xe bước ra đi thẳng một mạch đến cửa hàng thú cưng, trên đường cũng không đụng phải người nào, nên dĩ nhiên là không bị ai nhận ra. Nhưng bây giờ là bốn giờ buổi chiều, thời gian cao điểm của tan tầm nên dòng người như nước chảy.

Lộ Viễn Bạch vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lộ Viễn Bạch, mặt của chủ tiệm cũng đỏ bừng lên vội nói: “Không có gì đâu anh Viễn Bạch, tôi còn muốn cảm ơn anh đã hỗ trợ quảng cáo thú cưng, video và ảnh chụp hôm nay có thể đăng lên mạng thật sao?”

Lộ Viễn Bạch cười nói: “Đương nhiên là có thể.”

Sau đó hai người lại đứng chung một chỗ cùng chụp một tấm rồi Lộ Viễn Bạch mới đeo khẩu trang lên đi ra khỏi cửa hàng thú cưng.

Chủ tiệm nhìn bóng dáng cao lớn của Lộ Viễn Bạch rời đi, trái tim khống chế không được mà điên cuồng nhảy lên, giống như bị bệnh tim vậy.

Anh Viễn Bạch, đúng là quá đẹp trai mà……

Lúc Lộ Viễn Bạch rời đi thì Lâm Mục vẫn luôn ngồi ở trong xe chờ cậu. Nhưng không ngờ Lộ Viễn Bạch lúc nãy nói đi tản bộ mà đến hơn một tiếng rồi, Lâm Mục nghĩ rằng có lẽ Lộ Viễn Bạch đã bị người khác nhận ra rồi vây quanh nên không chạy được.

Đang muốn đi ra ngoài tìm người thì thấy Lộ Viễn Bạch mở cửa bước lên xe, lại còn đeo một chiếc khẩu trang nữa.

Lâm Mục nhìn vào kính chiếu hậu, nghi hoặc hỏi: “Anh Viễn, lúc nãy anh đi đâu thế?”

Lộ Viễn Bạch cũng biết mình đi ra ngoài có hơi lâu, lại bởi vì nghề nghiệp tương đối đặc thù nên mới làm người khác lo lắng.

Dù sao Lộ Viễn Bạch là một diễn viên đang rất nổi tiếng, một khi bị người ta nhận ra thì cũng sẽ kéo thêm phiền phức vào người.

Lộ Viễn Bạch hơi xấu hổ vuốt tóc nói: “Vừa rồi tôi đi đến cửa hàng thú cưng.”

Lâm Mục quay đầu nhìn về phía Lộ Viễn Bạch, có chút ngoài ý muốn: “Anh Viễn, anh muốn nuôi thú cưng sao?”

Lộ Viễn Bạch nghe xong thì có chút ngượng ngùng nói: “Không phải chỉ còn mấy ngày nữa tôi phải tham gia phim mới sao, tôi sợ không có tôi ở nhà thì sẽ không có ai chơi với bà xã, thế nên mới đến cửa hàng thú cưng mua hai con về cho em ấy.”

Nghe thấy Lộ Viễn Bạch nói như vậy, Lâm Mục lúc này mới hiểu rõ. Tình cảm giữa Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự luôn rất tốt. Trong thời gian này, bởi vì vụ tai nạn xe phải dưỡng thương nên mới có thể giúp cho hai người luôn phải bôn ba làm việc ở bên ngoài được sống cạnh nhau thân mật ngọt ngào. Bây giờ phải tách ra thì chắc chắn sẽ rất buồn lòng.

Lúc trước hai người vẫn luôn sống theo kiểu chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nên đã sớm đã thói quen, nhưng mà hiện tại trong lúc nhất thời đã ở bên nhau thân mật khăng khít hơn bốn tháng, bây giờ lại tách ra thì chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng dày vò và khó khăn.

Dù sao thì bốn tháng này cũng đủ để hai người có thói quen sinh hoat bên nhau.

Hơn nữa bây giờ tâm trí của Lộ Viễn Bạch cũng không giống như trước nữa, phương diện tình cảm cũng cực kỳ ỷ lại Đoàn Dự.

Lộ Viễn Bạch sau khi nói xong lại nghĩ tới chuyện lúc nãy ở cửa hàng thú cưng. Tuy rằng là do chính cậu tự quyết định nhưng dù sao thì cậu cũng là nhân vật của công chúng, nếu có làm chuyện gì thì cũng phải cho người đại diện là Lâm Mục được biết.

Nghĩ vậy nên cậu cũng nói luôn: “Vừa rồi ở cửa hàng thú cưng tôi đã để cho chủ tiệm chụp ảnh và quay video, cũng đồng ý cho cô ấy đăng lên mạng để giúp cửa hàng thú cưng quảng cáo một chút.”

Lộ Viễn Bạch căng thẳng nhìn vẻ mặt của Lâm Mục, dù sao thì chuyện này cũng là do cậu tự mình quyết định.

Nhưng những động vật nhỏ phải lưu lạc kia quá đáng thương, Lộ Viễn Bạch cảm thấy hỗ trợ họ tuyên truyền một chút cũng là chuyện tốt.

Lâm Mục nghe xong cũng không khó chịu như Lộ Viễn Bạch tưởng tượng, chỉ cười rồi nói: “Đương nhiên là có thể, anh Viễn làm vậy cũng coi như là thể hiện tình cảm của mình.”

“Dù sao sau này phải vào đoàn phim, mấy tháng nay anh cũng chưa phát tin tức gì ra bên ngoài, bây giờ đăng video lên mạng thì anh cũng có thể duy trì sự nổi tiếng của mình.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong thì mới nhẹ nhàng thở ra: “Không có việc gì thì tốt rồi.”

Lâm Mục đưa Lộ Viễn Bạch về nhà thì Đoàn Dự cũng vừa vặn từ công ty trở về.

Lộ Viễn Bạch vừa mới xuống xe liền thấy Đoàn Dự cũng từ trên xe bước xuống.

Hai người đã một ngày không gặp rồi, Lộ Viễn Bạch mỉm cười, chào đón Đoàn Dự bằng một cái ôm mà anh sẽ có mỗi ngày khi về nhà.

“Bà xã!”

Lâm Mục ở một bên nhìn hai người ngọt ngào sến súa, cũng không hiểu vì sao hai người này đã kết hôn nhiều năm như vậy mà vẫn giữ cho tình cảm luôn ấm áp như thế.

Thật ra lúc trước nghe tin Lộ Viễn Bạch kết hôn thì Lâm Mục cũng không quá tin tưởng vào cuộc hôn nhân này. Chờ dù bà Lộ Vãn Phương nói đối phương là cháu của bạn tốt ông ngoại nhà Lộ Viễn Bạch, là người cực kỳ đáng tin cậy nhưng ngay từ đầu Lâm Mục vẫn không thể yên tâm.

Tuy rằng ngày thường Lộ Viễn Bạch nhìn có vẻ lạnh nhạt nhưng mà mỗi khi ở diễn xuất, năng lực thể hiện cảm xúc đều rất đáng kinh ngạc, thế nên Lâm Mục đã biết rằng Lộ Viễn Bạch chẳng qua chỉ là đem giấu tình cảm của mình đi mà thôi.

Bây giờ nhìn thấy Lộ Viễn Bạch năm 18 tuổi cũng khiến Lâm Mục càng thêm khẳng định ý nghĩ này.

Đoàn Dự sinh ra đã vô cùng đặc biệt, từ nước ngoài trở về không mấy năm đã công thành danh toại, thanh danh vang dội khắp nơi, chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.

Mà lúc ấy Lộ Viễn Bạch nhiều nhất cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé hơi có một chút độ nổi tiếng trong giới giải trí, không có danh tiếng gì. Nói chung khi ấy bất kể là gia thế hay là thân phận thì Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự hoàn toàn không hợp nhau, căn bản không phải là người của một thế giới.

Nhưng mà hai người khác nhau như trời với đất ấy cuối cùng vẫn đến với nhau.

Nhưng một ông chủ lớn như Đoàn Dự có thực sự chỉ chung tình sống với một mình Lộ Viễn Bạch không? Lâm Mục vẫn luôn nghĩ về vấn đề này, không lúc nào là không lo lắng cho sinh hoạt hôn nhân của Lộ Viễn Bạch.

Có thể là do anh ta đã ở trong giới giải trí cái này lâu rồi nên thấy chuyện gì cũng đều sẽ nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, thấy cái gì không rõ ràng sẽ nghĩ nó nhất định là thứ dơ bẩn, cho nên ngay từ đầu mới cho là thế.

Rốt cuộc thì những ông chủ có quyền có tiền kia muốn muốn chơi bời với nghệ sĩ nhỏ cũng phải dùng không ít thủ đoạn.

Nhưng mà thực tế là sau khi kết hôn, hai người đều cực kỳ yêu thương và chung thủy với nhau, luôn bày tỏ tình yêu ngọt ngào với đối phương.

Lâm Mục nghĩ nếu sau này anh ta kết hôn thì cũng sẽ học hỏi kinh nghiệm của anh Viễn, kéo dài giai đoạn yêu đương mặn nồng thêm một chút. Mỗi ngày đều cùng nửa kia chung sống ngọt ngào như vậy.

Đoàn Dự đã quen thuộc với cái ôm của Lộ Viễn Bạch vào mấy ngày trước nhưng mà hôm nay Lộ Viễn Bạch lại dùng hai tay ôm lấy anh.

Sau khi hai người buông nhau ra, Đoàn Dự rũ mắt nhìn tay của Lộ Viễn Bạch: “Sao em đến bệnh viện lại không nói với anh?”

Bây giờ cảm xúc của Đoàn Dự đối với Lộ Viễn Bạch rất phức tạp, rời đi thì sẽ cảm thấy nhung nhớ không thể quên được, nhưng chỉ cần nội tâm nghĩ đến điều đó thì lại có chút kháng cự.

Bởi vì Lộ Viễn Bạch rất có khả năng trở thành một nhược điểm trí mạng của anh, đối với người như anh mà nói thì nó quá nguy hiểm, chỉ cần đối thủ đánh thẳng vào đó thì chắc chắn sẽ không có cách nào trở mình.

Nhưng nhìn lớp băng bó đã được tháo đi trên tay của Lộ Viễn Bạch hủy vẫn nhịn không được mà hỏi cậu, vì sao lại không nói với anh.

Sau khi Đoàn Dự nói xong thì trong lòng anh thấy rất rối rắm, rồi lại tự tìm cho mình một lý do chính đáng. Lộ Viễn Bạch và anh hiện tại vẫn là quan hệ hôn nhân hợp pháp, nếu anh hỏi như vậy thì chẳng qua cũng chỉ là xuất phát từ trách nhiệm thôi.

Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng Đoàn Dự dường như có thể nhẹ nhàng thở ra.

Lộ Viễn Bạch nâng cánh tay đã bị băng bó ba tháng của mình lên cho Đoàn Dự xem.

Cánh tay trắng nõn của Lộ Viễn Bạch bởi vì phải bó thạch cao thời gian dài nên rõ ràng đã gầy đi một vòng: “Không có gì cả, bác sĩ bảo chỉ cần không mang vác vật nặng một thời gian là sẽ hoàn toàn ổn lại.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong, lúc chuẩn bị bấm mật mã vào cửa thì thấy dì Lý đẩy cửa, vội vàng đi ra ngoài.

Thấy vẻ mặt dì Lý thẩm có chút sốt ruột, Lộ Viễn Bạch nghi hoặc hỏi: “Dì Lý có chuyện gì mất gấp như vậy?”

Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là trong nhà đã hết dấm thôi.

Hôm nay dì Lý làm món cá chua Tây Hồ, vừa định thêm dấm thì phát hiện đã hết rồi. Bây giờ lại gần đến lúc Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự về nhà, rất nhanh sẽ ăn cơm chiều cho nên dì Lý mới vội vàng thay giày, định tức tốc chạy đi mua dấm.

Dì Lý nhìn thấy hai người đã về nhà, trong lúc nhất thời có chút áy náy và tự trách. Đáng lẽ ra lần trước phải nhớ mua rồi.

“Dấm hết rồi nên tôi tính ra ngoài mua một ít để về nấu ăn.”

Đoàn Dự và Lộ Viễn Bạch nghe xong cũng không cảm thấy gì. Dì Lý đã làm việc ở nhà họ Đoàn nhiều năm như vậy, tuy rằng Đoàn Dự ngày thường là người khá lãnh đạm, nhưng vẫn thân anh với dì Lý hơn nhiều người khác. Bởi vì dì Lý đã chăm sóc anh từ lúc còn nhỏ đến bây giờ. Lộ Viễn Bạch thì càng không cần phải nói, sau khi mất trí nhớ lúc nào cũng thích ăn cơm dì Lý làm, lúc hai người ở chung cũng cực kỳ hài hòa, còn thường xuyên cùng nhau xem phim cậu từng đóng nữa.

Thấy dì Lý dường như có chút tự trách mình, Lộ Viễn Bạch vội lấy giỏ trong tay bà ấy: “Không có dấm sao? Đúng lúc tôi và bà xã đi mua sắm, để chúng tôi mua cho. Dì Lý đã làm việc vất vả cả ngày rồi, bây giờ đi nghỉ được rồi.”

Dì Lý vừa ngạc nhiên vừa áy náy, cười tươi với Lộ Viễn Bạch rồi quay sang Đoàn Dự nói: “Cậu chủ, thật sự xin lỗi cậu.”

Đây đều là phận sự của bà, vậy mà bà lại không làm tốt.

Đoàn Dự không nói gì nhưng mà đương nhiên là anh cũng không thèm để ý.

Dì Lý vẫn là ngượng ngùng áy náy: “Viễn Bạch, cậu để tôi đi cho.”

Thấy dì Lý muốn tiến lên lấy lại chiếc giỏ, Lộ Viễn Bạch vội nói: “Không có việc gì đâu mà dì Lý, chỉ là lâu rồi tôi không đi dạo cùng bà xã, vừa lúc đi dạo qua siêu thị luôn.”

Cậu mở to mắt nhìn bà, đôi mắt hoa đào nhìn dì Lý thẩm như có ý cười, làm những áy náy trong lòng bà cũng biến mất.

“Cậu……”

Dì Lý nghe xong thì nhìn về phía Đoàn Dự, Đoàn Dự trầm mặc trong chốc lát rồi đưa túi công văn trong tay qua cho bà.

Cuối cùng dì Lý nhìn bóng dáng cao lớn của hai người lần nữa đi ra cổng lớn.

Lộ Viễn Bạch đi ra cổng lớn thì lập tức đeo khẩu trang lên, sau đó nhìn Đoàn Dự ở bên cạnh nãy giờ không nói gì.

“Bà xã, em có biết đường đến siêu thị không?”

Lộ Viễn Bạch không có ký ức của trước đây. Mấy ngày nay lúc ra cửa cũng có xe đưa đón thế nên không hiểu biết gì về chỗ này, cũng không biết siêu thị ở đâu.

Đoàn Dự liếc mắt nhìn cậu một cái, siêu thị văn còn cách khu biệt thự này một đoạn nữa, tầm mười phút đi bộ.

“Có.”

Bây giờ là thời gian cao điểm tan tầm, trên đường phố có rất nhiều người qua lại.

Lộ Viễn Bạch đeo khẩu trang nên khuôn mặt bị che hơn phân nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt hoa đào, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nhẹ nhàng vươn tay bắt lấy tay Đoàn Dự.

Lòng bàn tay đột nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp, Đoàn Dự nháy mắt cứng đờ, nhưng trên khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ là quay đầu nhìn về phía Lộ Viễn Bạch.

Hai mắt hoa đào của Lộ Viễn Bạch hơi cong lên: “Bà xã, chúng ta vẫn chưa nắm tay đi trên đường đâu.”

Tuy rằng không biết trước lúc mất trí nhớ hai người đã từng làm như thế này chưa nhưng mà sau khi mất trí nhớ thì không có. Lộ Viễn Bạch nghĩ rằng, nếu đã yêu đương thì chắc chắn lúc đi bộ trên đường phải nắm tay nhau.

Nhưng mà nghề nghiệp của cậu quá mức đặc thù, cơ hội giống như bây giờ thực sự rất hiếm.

Lộ Viễn Bạch chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng lại làm người ta cảm thấy vô cùng mê say. Đôi mắt này linh động quá mức, dường như hoàn toàn có thể biểu đạt được tất cả cảm xúc của cậu.

Đoàn Dự thấy hai người nắm tay nhau nhưng anh lại không chán ghét. Thậm chí còn cảm thấy nắm tay cũng không tồi nên anh cũng không buông tay Lộ Viễn Bạch ra.

Hai người cứ nắm tay như vậy trên đường tới siêu thị, nhưng hai người đều chưa vào bếp bao giờ, dì Lý nói là mua dấm chứ không nói là loại dấm nào.

Nhìn một loạt giấm chua, dấm đen rồi dấm trắng, hai người lâm vào trầm tư thật lâu.

Sau đó Lộ Viễn Bạch cầm một hàng tổng cộng gồm năm loại.

Sau khi thanh toán xong, Lộ Viễn Bạch vừa muốn xách giỏ lên thì Đoàn Dự đã nhanh tay cầm lên trước.

Nam tử hán đại trượng phu sao có thể để vợ mình xách đồ chứ.

Lộ Viễn Bạch ưỡn ngực bước lên nói: “Bà xã, để anh xách cho.”

Đoàn Dự nhìn tay phải của Lộ Viễn Bạch, lạnh nhạt nói hai chữ: “Không cần.”

Lộ Viễn Bạch vẫn còn muốn tranh xách giỏ với Đoàn Dự: “Vậy tay anh thì để làm gì chứ?”

Đoàn Dự nhìn tay của Lộ Viễn Bạch, ánh mắt hơi trầm xuống:

“Để nắm tay anh.”