Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 34: Chương 34




Đoàn Dự sở dĩ chú ý tới quyển sách này cũng chỉ là trên văn bản có hai chữ dỗ dành người khác mà thôi.

Ngày hôm qua đứng ở cửa phòng lầu hai giằng co với Lộ Viễn Bạch, anh rõ ràng bị vây ở thế hạ phong, có thể nói là không có quyền làm chủ.

Mà sở dĩ Lộ Viễn Bạch có thể làm anh á khẩu không nói nên lời, cũng là bởi vì biết dỗ dành người khác.

Cái miệng nhỏ nhắn kia nói từng câu một đều là lời mê hoặc, làm cho anh đứng ngồi không yên, ngay cả sau khi tức giận anh cũng không cảm thấy chán ghét.

Mà khi bị Lộ Viễn Bạch làm cho á khẩu không nói nên lời, lần đầu tiên anh cảm nhận được sâu sắc cảm giác bất lực.

Loại cảm giác bị động này làm cho Đoàn Dự cảm thấy rất khó chịu, mà hai người hiện tại sớm chiều ở chung một chỗ, hắn cũng phải dần dần lấy lại quyền chủ đạo mới được.

Ít nhất nhìn cái này, lần sau đối phương lại tức giận thì có đối sách.

Không cần giống như hôm qua mất cả chì lẫn chài.

Đoàn Dự giơ tay mở trang đầu tiên, sau đó mí mắt gắt gao nhíu chặt lại.

Trà xanh dỗ dành quy tắc đầu tiên: phải học cách đau lòng giegie...

Thân hình cao lớn của Đoàn Dự đứng ở bên cạnh bàn làm việc, trong lúc nhất thời không có động tĩnh.

Ánh mắt dừng lại ở âm tiết ở cuối.

Giegie…

Là ý gì?

Từ khi còn nhỏ, anh đã đọc nhiều sách hơn các bạn cùng trang lứa, cũng tốt nghiệp các trường đại học đẳng cấp thế giới và học thêm ở nước ngoài trong nhiều năm.

Tổng giám đốc tự nhận mình học thức uyên bác cầm sách, sững sờ không nghĩ ra giegie rốt cuộc là có ý gì.

Bắt đầu và chết.

Đây là waterloo đầu tiên trong đời.

Đoàn Dự có chút đau đầu nhìn điều đầu tiên, nếu đã xem không hiểu thì lật qua phía sau.

Sau đó Đoàn Dự rất nhanh liền phát hiện, toàn bộ cuốn sách đều chứa rất nhiều âm tiết kỳ quái khó hiểu.

giegie,awsl,yyds,srds......

Bạn nói nó là tiếng anh nhưng bản dịch tiếng anh không thông qua, bạn nói rằng đây là bính âm của Trung Quốc nhưng dường như không thể đánh vần.

Đoàn Dự cầm sách, sắc mặt càng thêm khó coi.

Một lúc sau chỉ nghe thấy một tiếng "Phập", Đoàn Dự đóng sách lại tiện tay ném trở về trong đống sách.

Gần giờ tan tầm còn nửa tiếng, thư ký cầm năm trăm chữ quan cảm nhận của cô và đồng nghiệp đi vào.

"Đoàn tổng."

Đoàn Dự nhìn văn kiện không ngẩng đầu lên.

Thư ký đã tập mãi thành thói quen, đặt cảm nhận sau khi xem lên kế hoạch dự án bị bỏ đi trên bàn làm việc.

Thư ký sâu sắc biết rằng ngay cả khi cô và đồng nghiệp của cô đã viết những điều như vậy, tổng giám đốc của họ sẽ không nhìn tới nó.

Sở dĩ để cho các cô viết xong còn muốn giao nộp, chẳng qua là muốn trả thù các cô nhìn mông người đàn ông của anh. Thư ký trong lúc nhất thời trong lòng giận mà không dám nói gì.

Ôi, đường đường là tổng giám đốc cũng chỉ có chút độ lượng này. Không phải chỉ là nhìn vào mông người đàn ông của anh có mấy lần.

Phi! Hẹp hòi!

Tuy rằng trong lòng một trận mp, nhưng thư ký vẫn mang theo nụ cười nói: "Đoàn tổng nếu không có việc gì, tôi liền đi ra ngoài trước.” Nói xong liền chuẩn bị xoay người.

Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông nói: "Chờ đã.”

Thư ký trong lòng lộp bộp một tiếng, xoay người khẩn trương hỏi: "Đoàn tổng còn có chuyện gì sao?”

Đoàn Dự đẩy một tờ giấy đến trước mặt thư ký.

"Nó có nghĩa là gì?"

Thư ký cúi đầu nhìn, một giây sau gương mặt được trang điểm tinh xảo cứng đờ.

Chỉ thấy trên tờ giấy kia nét chữ mạnh mẽ hữu lực viết giegie...

“......”

Thư ký trong lúc nhất thời cũng không biết vì sao Đoàn Dự lại hỏi cô vấn đề này, nhưng nếu tổng giám đốc nhà mình hỏi, vậy cô phải thành thật trả lời, "Đoàn tổng đây là câu nói phổ biến trên mạng thời gian gần đây, ý của nó là anh trai.”

Đoàn Dự nghe xong hơi nhíu mày, dường như vô cùng chán ghét sau khi nghe được từ "anh trai".

"Đi ra ngoài đi."

Thấy tổng giám đốc lên tiếng, cô thư ký vội vàng giẫm giày cao gót bước ra khỏi văn phòng.

Sau khi thư ký rời đi, Đoàn Dự từ trên ghế chủ tịch đứng dậy, sắc mặt khó coi đi tới bên cạnh quyển sách hôm nay được chuyển tới, một lần nữa cầm lấy quyển sách quy tắc dỗ dành người khác.

Sau đó, cầm một cây bút có thương hiệu đắt đỏ, đánh dấu ở cuối đoạn từ giegie.

Buổi tối Đoàn Dự về nhà, vừa mở cửa đã thấy Lộ Viễn Bạch chờ ở cửa.

Sau khi nhìn thấy Đoàn Dự, hai mắt sáng lên, "Bà xã, em về rồi. ”

Đoàn Dự nhìn anh, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Hôm nay trôi qua như thế nào?"

Lộ Viễn Bạch tiến đến người bên cạnh, học theo lời nói của Lộ Vãn Phương phu nhân hỏi Đoàn Dự khi còn bé.

Tuy rằng ngữ khí nghe có vẻ kỳ quái, nhưng Đoàn Dự vẫn trầm mặc trong chốc lát nói: "Cũng tạm được. ”

Sau đó hầu như là Lộ Viễn Vô Bạch hỏi một câu, Đoàn Dự trả lời một câu.

Mỗi lần Đoàn Dự về nhà tuy rằng quản gia và thím Vương cũng sẽ ở cửa chờ, nhưng lại chưa từng có tình huống như Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch nhìn thấy Đoàn Dự sau đó cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu ba ba.

Ngay sau khi Lộ Viễn Bạch ở bên tai hỏi một đống vấn đề, Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu, "Em ở nhà làm gì vậy?"

Không hỏi còn tốt, vừa hỏi, Lộ Viễn Bạch càng là thao thao bất tuyệt đem chuyện hôm nay của mình nói ra.

Lộ Viễn Bạch nhận lấy cặp từ trong tay Đoàn Dự, giống như cái đuôi một mực theo phía sau Đoàn Dự.

Thẳng đến phòng trên lầu ba, phòng Đoàn Dự ngoại trừ người quét dọn vệ sinh bình thường không cho phép người ngoài tiến vào, nhưng Lộ Viễn Bạch hiện tại là trường hợp đặc biệt, cho rằng hai người là chồng chồng ân ái.

Nếu ngăn cản thì nhất định sẽ bị lộ ra chân tướng, khiến người ta hoài nghi, Lộ Viễn Bạch hiện tại không chịu được kích thíchl, thế nên Đoàn Dự cũng không ngăn cản cho người đi theo anh đi vào.

Sau đó Lộ Viễn Bạch ôm cặp liền thấy Đoàn Dự chậm rãi cởi áo khoác tây trang.

Cho dù chỉ mặc áo sơ mi trắng, chỉ cần Đoàn Dự hơi giơ tay lên cũng có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp trên cánh tay đối phương rất rõ ràng.

Lộ Viễn Bạch không khỏi giơ tay chọc chọc, hâm mộ nói: "Bà xã, dáng người em thật tốt. ”

“......”

Lộ Viễn Bạch ở bên cạnh tựa như một cái kèn nhỏ, nói không hết với anh. Đoàn Dự nhìn người ngoan ngoãn đứng ở nơi đó cũng không quản.

Sau đó Đoàn Dự làm hành động gì, Lộ Viễn Bạch cũng đều phải đi theo, giống như vô cùng muốn tham gia vậy, đối với Đoàn Dự vô cùng lưu luyến.

Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu, sau đó cất bước đi về phía phòng tắm.

Lộ Viễn Bạch thấy cũng lạch bạch đi tới, trong miệng còn nói cơm trưa hôm nay cậu ăn là cái gì, vô cùng muốn chia sẻ với Đoàn Dự.

Đi tới trước cửa phòng tắm, Đoàn Dự xoay người, khuôn mặt tuấn dật mang vẻ mặt đùa giỡn nhìn Lộ Viễn Bạch, "Thế nào? Muốn tắm cùng nhau không? ”

Trên gương mặt tinh xảo của Lộ Viễn Bạch lộ ra vẻ mặt sửng sốt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, sau đó hai má giống như quả táo chín chín bắt đầu bạo hồng.

Chậm rãi lùi về phía sau hai bước, trong lúc nhất thời đối với bầu không khí nóng bỏng này có chút dập đầu, "Không...Bà xã... Không... Bà xã tự tắm đi.”

Đoàn Dự nhìn cậu, đôi mắt màu đen đậm rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch đứng ở cửa phòng tắm có chút luống cuống tay chân, Đoàn Dự cúi người nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Không cùng nhau?"

Lộ Viễn Bạch bối rối lắc đầu, tuy rằng cậu và vợđã kết hôn, nhưng hiện tại cậu mất trí nhớ vẫn đang trong giai đoạn yêu đương, cậu chưa từng yêu đương, cũng không biết nói như thế nào, chính là nhịn không được muốn cùng người mình thích chia sẻ đồ đạc cùng tâm sự trò chuyện.

Căn bản cũng không biết thì ra giữa hai người còn có thể thân mật đến mức cùng nhau tắm rửa.

Ngoại trừ thời mẫu giáo, bà Lộ Vãn Phương giúp cậu tắm rửa, Lộ Viễn Bạch thật sự không cùng người khác tắm rửa qua.

Sau đó giống như một con chuột trộm nhỏ, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn khuôn mặt phong thần tuấn lãng của Đoàn Dự.

Trong nháy mắt trong đầu tràn đầy nững mảnh ghép hình ảnh.

Vừa nghĩ đến hình ảnh kia, Lộ Viễn Bạch liền cảm thấy trên mặt nóng đến dọa người.

Lộ Viễn Bạch ôm cặp, đi dép lê không nhịn được lùi về phía sau nửa bước.

Cũng không biết là bởi vì ngày hôm qua hai người giằng co lúc rơi vào thế hạ phong vẫn không cam lòng, hay là thấy người trước mắt thú vị muốn trêu chọc cậu.

Đoàn Dự tiến lên một bước, nhìn gương mặt ửng đỏ của Lộ Viễn Bạch, cúi đầu ghé bên tai nói: "Thẹn thùng cái gì? Trước đây chúng ta đều tắm cùng nhau. ”

Hơi thở nóng bỏng của nam nhân phả vào bên tai cùng nơi cổ, Lộ Viễn Bạch thẹn thùng mặt đỏ bừng, khoảng cách giữa hai người quá gần, tuy rằng họ có ôm nhau vào sáng nay, nhưng Lộ Viễn Bạch lại không có lớn mật như sáng nay.

Nhìn gương mặt đối diện, Đoàn Dự lớn lên rất tốt, giống như cả người trên dưới đều theo thẩm mỹ của Lộ Viễn Bạch, cho nên Lộ Viễn Bạch mới có thể lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy Đoàn Dự liền vô cùng thích.

Cậu vẫn cho rằng vợ cậu nhút nhát, cho nên mới không nói nhiều, không thích cười, hai người cùng nhau sinh sống bổ sung cho nhau mới là quan trọng nhất, vợ nhút nhát, vậy cậu liền chủ động một chút là được rồi.

Nhưng cũng không nghĩ tới vợ cậu đôi khi lại đặc biệt táo bạo. Quả thực là trở tay không kịp.

"Không… Vợ, em tự tắm đi, anh... Anh sẽ ở ngoài đợi em.”

"Thật sự không cùng nhau tắm?" Đoàn Dự nhìn vành tai đỏ bừng của Lộ Viễn Bạch, "Trước kia em quấn lấy anh, muốn cùng anh tắm chung. ”

Lộ Viễn Bạch bây giờ xấu hổ không chịu nổi, nếu không phải ôm cặp trong tay, trong lúc nhất thời liền muốn dùng tay che miệng Đoàn Dự, "Bà xã, em... Đừng nói nữa. ”

Lộ Viễn Bạch bởi vì khẩn trương nói chuyện càng ngày càng lắp bắp.

Ánh mắt Đoàn Dự tối sầm lại, tựa như bắt được điểm yếu của Lộ Viễn Bạch vậy.

Nâng bàn tay khớp xương rõ ràng lên vuốt ve vành tai ửng đỏ của Lộ Viễn Bạch, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhéo một cái trên vành tai của Lộ Viễn Bạch.

Phát hiện Lộ Viễn Bạch bình thường miệng lưỡi lợi hại, nếu là động thật, còn không biết phải đi đâu núp, không để cho người ta phát hiện.

Bởi vì động tác của đối phương, Lộ Viễn Bạch nhịn không được cúi đầu, cổ trắng nõn dần dần đỏ lên, trong lúc nhất thời tựa như tôm luộc chín.

Cũng không còn hăng hái như lúc Đoàn Dự mới trở về, đi theo phía sau mông người ta liên tục nói, hiện tại ngay cả ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự một cái cũng không dám.

"Trước kia lúc chúng ta tắm rửa..."

Thấy Đoàn Dự lại muốn nói những lời xấu hổ.

Đôi chân trắng nõn của Lộ Viễn Bạch dẫm dép lê lui về phía sau, bởi vì bối rối còn vấp ngã một cái, Đoàn Dự nhìn, cánh tay dài duỗi ra ôm người vào trong ngực, tránh cho cái mông và sàn nhà của Lộ Viễn Bạch tiếp xúc thân mật.

Nhưng tư tưởng hiện tại của Lộ Viễn Bạch không còn giống như buổi sáng, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào mặt, bởi vì đề tài nóng bỏng vừa rồi, cái ôm hình như cũng thay đổi ý vị.

Trong lúc nhất thời Lộ Viễn Bạch giống như một con cá muối cố gắng xoay bụng trắng, bay nhảy trong lòng Đoàn Dự, sợ người kia kéo cậu vào phòng tắm.

Cặp tài liệu rơi xuống đất, Lộ Viễn Bạch dùng tay trái đẩy ngực Đoàn Dự, "Vợ, em mau đi tắm đi, anh... Anh sẽ đi xem đồ ăn của thím Vương đã chín chưa. ”

Đoàn Dự cũng không làm khó người ta nữa, buông tay vòng ở bên hông của Lộ Viễn Bạch.

Vừa buông ra Lộ Viễn Bạch giống như con thỏ thoát cương, giậm chân bỏ chạy, không còn một chút bộ dáng ngọt ngào lúc Đoạn Dự mới trở về.

Lúc xuống lầu chân có chút hơi run rẩy.

Vợ cậu thực sự quá táo bạo.

Không hổ là người du học trở về.

Có lúc thực sự open!

Đoàn Dự nhìn bóng lưng Lộ Viễn hốt hoảng rời đi, xoay người đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong đi ra, cũng không thấy Lộ Viễn Bạch nói ở ngoài cửa ngoan ngoãn chờ mình.

Đoàn Dự cũng không thèm để ý, làm việc cả một ngày trước tiên nghỉ ngơi một chút đã.

Chờ đến khi sắp ăn cơm, cửa phòng mới một lần nữa bị gõ lại.

Thanh âm thanh niên từ ngoài cửa truyền đến, "Bà xã đi xuống ăn cơm! ”

Đoàn Dự mở mắt ra sau khi nghe thấy tiếng vang, lúc này mới đứng dậy đi mở cửa.

Buổi tối lúc ăn cơm, Lộ Viễn Bạch ngạc nhiên phát hiện, tuy rằng vợ cậu lúc ăn cơm chậm rãi rất có phong độ, nhưng có chút kén ăn.

Đúng vậy đó chính là điểm trừ nhỏ.

Đoàn Dự không ăn nội tạng động vật, không ăn cà rốt, không ăn dưa chuột, những thứ có màu xanh lá cây, Đoàn Dự hình như đều không có muốn gì.

Trên bàn, loại rau xanh cũng căn bản không động đũa.

Lộ Viễn Bạch hơi nhíu mày, Đoàn Dự mỗi ngày làm việc vất vả như vậy, chỉ ăn thịt sẽ không đạt được cân bằng dinh dưỡng.

Đoàn Dự cũng chú ý tới ánh mắt nóng rực của Lộ Viễn Bạch.

Giương mắt nhìn lại, Lộ Viễn Bạch không kịp đề phòng đối diện với người kia.

Sau đó chỉ thấy Lộ Viễn Bạch gắp một miếng cà rốt bỏ vào miệng ăn, "Ngon quá. ”

Lần này lại là kỹ xảo dụ dỗ Lộ Viễn Bạch ăn cơm khi còn bé của Lộ Vãn Phương phu nhân.

Khi còn bé còn là tiểu bánh bao, Lộ Viễn Bạch vô cùng không thích ăn cơm, Lộ Vãn Phương phu nhân liền bưng chén cơm ngồi trước mặt cậu ăn.

Tiểu Bánh Bao thấy mẹ ăn rất ngon, lúc này mới lên bàn ăn cơm.

Hiện tại Lộ Viễn Bạch ý đồ thông qua phương thức như vậy muốn cho Đoàn Dự ăn một chút.

Tuy nhiên, ngay sau đó sẽ thấy Đoàn Dự mở mắt, giọng nói trầm thấp nói: "Ngon thì em ăn nhiều hơn một chút. ”

"..." Lộ Viễn Bạch kiên nhẫn, "Vợ, em không muốn nếm thử sao? ”

Lộ Viễn Bạch một đôi mắt hoa đào chờ mong nhìn Đoàn Dự, trong lời nói thật cẩn thận thăm dò.

Đoàn Dự liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư nhỏ của Lộ Viễn Bạch.

Những thứ anh không thích liền sẽ không động, cũng không muốn để cho người ta kiểm soát suy nghĩ và quyết định của mình.

Nghĩ đến một màn phát sinh ở lầu ba trước đó, cũng đã thành công tìm được tổ mềm của Lộ Viễn Bạch.

Ánh mắt sắc bén của Đoàn Dự nhìn thẳng Lộ Viễn Bạch, "Em muốn đút cho anh à? ”

Quả nhiên lời này vừa nói ra, Lộ Viễn Bạch liền đỏ mặt bắt đầu cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Bàn ăn một lần nữa khôi phục yên tĩnh, nhưng không bao lâu sau, đôi đũa gắp đầy rau xanh được đưa tới trước mặt Đoàn Dự.

Đoàn Dự: "..."

Sau khi Đoàn Dự nói ra miệng, quả thật làm cho cậu thẹn thùng, nhưng sau đó Lộ Viễn Bạch liền xây dựng tình cảm rất nhiều, tuy rằng thẹn thùng, nhưng vẫn vì sức khỏe của vợ mình mà suy nghĩ.

Do dự một lúc lâu trước khi hành động.

Nhưng Lộ Viễn Bạch đối với mình có đầy đủ tự nhận thức, biết mình khi đối mặt với Đoàn Dự khẩn trương ngượng ngùng, không thành công liền thành nhân, nếu chỉ có một lần, vậy lúc này đây liền trực tiếp gắp đầy một đĩa rau.

Cà rốt, rau xanh, cần tây...

Đoàn Dự chậm rãi nhìn một đĩa rau trước mặt, nhất thời không nói gì, hơn nữa lần đầu tiên nếm được cái gì là tự đào hố chôn mình.

Giương mắt nhìn, quả nhiên gương mặt nhỏ nhắn của Lộ Viễn Bạch lúc này đã đỏ bừng, nhưng cặp mắt hoa đào vẫn cố gắng trấn định nhìn anh.

Cuối cùng Lộ Viễn Bạch mở cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu càu nhàu, "Thật không có biện pháp với em, mau ăn đi. ”

Đoàn Dự: "...". Truyện Mạt Thế

Lão tổng có uy tín trong giới kinh doanh bất luận đi đâu cũng nói một không hai, từ sau mười tuổi Đoàn Dự đều chưa từng gặp phải tình huống bất lực phản kháng như vậy.

Sau khi tất cả, những gì anh nói trước đó.

Cái hố cũng do chính anh đào.

Chỉ là không nghĩ tới người ngã vào lại là mình.

Cuối cùng Đoạn Dự miễn cưỡng nhắm mắt, đem đồ ăn Lộ Viễn Bạch gắp tới bỏ vào trong chén, chờ Lộ Viễn Bạch ăn xong rời đi, anh sẽ len lén đổ sạch.

Nhưng mà Lộ Viễn Bạch lại không cho anh cơ hội này, một đôi mắt hoa đào gắt gao nhìn chằm chằm rau trong chén anh.

Đoàn Dự không cách nào khác, cuối cùng đành phải ăn thức ăn.

Buổi tối hôm đó, Lộ Viễn Bạch không lôi kéo Đoàn Dự nói chuyện, mà chỉ tìm người nặn xong kem đánh răng rồi trở về phòng từ sớm.

Lộ Viễn Bạch rửa mặt xong, liền lên giường đi ngủ.

Trước khi đi ngủ còn đặt đồng hồ báo thức ba giờ rưỡi sáng, dù sao ngày mai người đại diện bốn giờ sáng sẽ tới, nhân viên cũng rất vất vả, Lộ Viễn Bạch không nỡ để cho người ta chờ.

Rạng sáng hôm sau khi tỉnh lại, ba giờ sáng ngày hè cũng mới bắt đầu hơi nhợt nhạt.

Lộ Viễn Bạch đầu tổ gà không thể luyến tiếc ngồi trên giường, biểu tình trên mặt vô cùng ngờ nghệch.

Sau đó có thể là thói quen ký ức, hành động nhanh hơn não bộ, đi vào phòng tắm rửa sạch một cái lạnh, kem đánh răng cũng tự lực cánh sinh chen ra một chút, chẳng qua quá trình vô cùng gian nan.

Chờ sau khi rửa mặt xong, Lộ Viễn Bạch từ trong tủ quần áo tìm một bộ quần áo thể thao, người đại diện nói đến lúc đó sẽ có bên nhãn hàng sẽ đưa cho anh một bộ lễ phục, giờ để cho cậu mặc giản dị một chút là tốt rồi.

Chờ chuẩn bị xong mọi thứ, Lộ Viễn Bạch bước chân rón rén đi lên lầu ba, sau đó từ trong túi áo góp nhặt lấy ra hai trăm lẻ tiền giấy tiền xu vụn vặt lẻ tẻ, ngồi xổm xuống thật cẩn thận đặt ở trước cửa phòng Đoàn Dự.

Rồi để lại một mảnh giấy nhỏ của người yêu.

"Vợ đây là tiền tiêu vặt hôm nay!"

Kỳ thật hôm nay Lộ Viễn Bạch không có tiền cho Đoàn Dự làm tiền tiêu vặt, nhưng vừa rồi lúc thay quần áo, phát hiện trong túi quần có một ít tiền lẻ.

Lộ Viễn Bạch liền đem quần áo treo trong tủ quần áo đều lật ra, không nhiều không ít vừa vặn hai trăm.

Kỳ thật quần áo trong phòng thay đồ cách vách càng nhiều, nhưng Lộ Viễn Bạch không có nhiều thời gian như vậy, đem hai trăm lẻ đặt ở trước cửa phòng Đoàn Dự rồi đi xuống lầu.

Lúc này trong biệt thự cực kỳ yên tĩnh, Lộ Viễn Bạch cẩn thận từ trên lầu đi xuống.

Sau đó rón rén ra khỏi cửa, sợ làm ầm ĩ người khác.

Chân trời dần hiện lên những vệt sáng trắng, không khí buổi sáng mùa hè vô cùng sạch sẽ thoải mái, Lộ Viễn Bạch đi ra cửa đã nhìn thấy xe bảo mẫu dừng ở bên đường cách đó không xa.

Người đại diện Lâm Mục sau khi nhìn thấy Lộ Viễn Bạch liền xuống xem vẫy tay với cậu.

Lộ Viễn Bạch đi tới lên xe bảo mẫu, cùng khởi hành đến studio trước.

Studio của Lộ Viễn Bạch có quy mô không hề nhỏ, tại trong một tòa nhà cao ốc bao hết trọn vẹn ba tầng full screen.

Đây là lần đầu tiên Lộ Viễn Bạch tới đây sau khi mất trí nhớ, các nhân viên cũng đều biết tình trạng của ông chủ nhà mình, hiện tại căn bản không nhận ra bọn họ.

Nhưng vẫn là sau khi nhìn thấy Lộ Viễn Bạch nhịn không được ôm lấy cậu.

"Anh Viễn! Anh có biết không, chúng tôi trong khoảng thời gian này thật khổ! ”

"Anh Viễn!"

Biên tập viên lúc trước đã mắng chửi cư dân mạng nhiệt tình, sau khi nhìn thấy Lộ Viễn Bạch vừa khóc vừa nói, "Ông chủ! A a a, ông chủ à, anh có biết không những dân mạng kia? Họ chửi bới còn đòi chào hỏi mẹ tôi! ”

Lộ Viễn Bạch nhìn nhân viên trước mặt nhất thời có chút luống cuống tay chân, nhưng cũng có thể từ biểu hiện của bọn họ nhìn ra Lộ Viễn Bạch hai mươi lăm tuổi là một người vô cùng đáng tin cậy, có thể để cho người ta dựa lại.

Lộ Viễn Bạch nhìn vị biên tập kia, sau khi nhìn thấy cậu đến đã khóc đến mức không thở nổi, vừa định cẩn thận an ủi.

Ngay sau đó liền nghe thấy đối phương nói: "Nhưng không sao đâu! ”

Lộ Viễn Bạch giơ ngón tay cái với cô: "Cô thật mạnh mẽ! ”

Biên tập viên: "Tôi đã đem mộ tổ tiên nhà hắn lên chào hỏi một lượt! ”

“......”

Lộ Viễn Bạch ngồi trong phòng làm việc trong chốc lát, chuyên gia trang điểm và stylist cũng đều xách đồ đi vào.

Nếu Lộ Viễn Bạch không nhìn lầm, chuyên gia trang điểm cầm một cái vali nhỏ.

Stylist cũng lấy trang phục ra, là một bộ âu phục màu trắng, không có trang trí quá nhiều, phụ kiện chỉ có một cái trâm cài tinh xảo.

Lộ Viễn Bạch nhìn chai chai lọ lọ của chuyên gia trang điểm từ trong vali lấy ra, trong lúc nhất thời nhìn mà trợn tròn mắt.

"Những thứ này đều là muốn tôi dùng sao?"

Chuyên gia trang điểm gật gật đầu, "Trong thời gian nghỉ ngơi gần đây của anh Viễn hẳn là cũng không chăm sóc da nhiều, đắp mặt nạ cấp ẩm trước đi. ”

Nói xong liền lấy ra một bộ mặt nạ cấp ẩm bắt đầu đắp lên mặt Lộ Viễn Bạch.

Thời gian trang điểm của nghệ sĩ minh tinh đương nhiên sẽ nhiều hơn người bình thường, sau khi ngồi xuống ghế Lộ Viễn Bạch trực tiếp ngủ mê man.

Chờ cho đến khi tạo kiểu tóc được thực hiện hoàn tất đã là bảy giờ sáng.

Người đại diện Lâm Mục tiến lên đánh thức Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch cố gắng chống đỡ mí mắt nhìn Lâm Mục, sau đó nói: "Hôm nay tôi có cần chú ý cái gì không? ”

Lâm Mục lắc đầu, "Là chính mình là được. ”

Sau đó lại cảm thấy không đúng, Lộ Viễn Bạch mất trí nhớ, lại vội vàng thêm một câu, "Giữ cao lãnh, không cười ít nói chuyện. ”

Lộ Viễn Bạch trước kia khi không mất trí nhớ là như vậy, là bông hoa cao lãnh mà mọi người không ai có thể chạm vào.

Lộ Viễn Bạch gật gật đầu, "Biết rồi. ”

Chờ tất cả chuẩn bị xong, Lộ Viễn Bạch liền ngồi xe bảo mẫu đến hội trường do phía nhãn hàng tổ chức.

Cảnh tượng vô cùng long trọng tráng lệ, Lâm Mục cùng Lộ Viễn Bạch xuống xe đi đến vị trí hẻo lánh cách cánh cửa vào thảm đỏ một đoạn.

Dọc đường đi có không ít nhân viên công tác cùng minh tinh chờ đi thảm đỏ liếc mắt nhìn Về phía Lộ Viễn Bạch.

Vẻ mặt khác nhau, nhưng đều không giấu được sự kinh ngạc.

Một là bởi vì Lộ Viễn Bạch hiện giờ đang nổi tiếng, hai là bởi vì đây là lần đầu tiên lộ diện sau sự kiện tai nạn giao thông, thật sự là không nghĩ tới có thể nhìn thấy Lộ Viễn Bạch ở đây.

Lâm Mục chỉ cho Lộ Viễn Bạch nói: "Anh Viễn một lát đi thảm đỏ, em ở bên kia chờ anh, trong lúc đó sẽ chỉ có một người dẫn chương trình hỏi, sẽ không làm khó anh, anh nhìn câu trả lời là được rồi. ”

"Được, biết rồi."

Sau khi Lâm Mục đi, Lộ Viễn Bạch liền ngoan ngoãn đứng tại chỗ, chờ nhân viên công tác nói cho cậu biết khi nào lên sân khấu.

Bởi vì địa điểm là địa điểm mở, xung quanh thảm đỏ ngăn cản sau đó không ít fan, nhà nào cũng có, mỗi khi một người nghệ sĩ bước lên thảm đỏ đều sẽ đưa tới một lượng tiếng cổ vũ không nhỏ.

Lộ Viễn Bạch dáng người thẳng tắp đứng ở cửa vào thảm đỏ chờ đợi, nhìn nghệ sĩ phía trước trên thảm đỏ mặt cười như hoa, vẫy tay với fan.

Trong lòng nhất thời không khỏi bắt đầu khẩn trương.

Rất nhanh nhân viên công tác liền đi tới bên cạnh Lộ Viễn Bạch, "Lộ tiên sinh đến lượt cậu lên sân khấu."

Lộ Viễn Bạch nghe xong hít sâu một hơi, nghĩ đến lời Lâm Mục dặn dò cậu lúc trước, ít cười ít nói.

Gương mặt thanh lãnh lạnh lùng không có một vẻ mặt dư thừa, đôi mắt hoa đào lưu chuyển, hướng về phía nhân viên công tác ra hiệu, liền cất bước đi lên thảm đỏ.

Lộ Viễn Bạch tham gia hoạt động bên ngoài không có tiết lộ tin tức, tự nhiên cũng không có fan đến.

Nhưng một số fan khác vây quanh phía sau nhưng bị ngăn cản nhìn thấy, không khỏi mở miệng.

"Mẹ kiếp, đó là Lộ Viễn Bạch sao?!"

"Lộ Viễn Bạch!! Đi tới là Lộ Viễn Bạch!!! ”

- Mau để cho tôi xem một chút, thật đm là Lộ Viễn Bạch!

"A a a a a a đáng giá rồi, hôm nay tới đây là xứng đáng rồi!"

- Lộ Viễn Bạch Bạch!!!.

Lộ Viễn Bạch vừa bước lên thảm đỏ chưa được mấy giây, hội trường liền bộc phát ra tiếng thét chói tai nhức óc, so với lúc trước tất cả nghệ sĩ xuất hiện càng tăng lên, không biết còn tưởng rằng toàn bộ hội trường đều là fan của cậu.

Trong lúc nhất thời tất cả máy ảnh đều nhắm vào Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch bước chân dài không dừng lại nhiều, rất nhanh liền đi tới bên cạnh người dẫn chương trình đang chờ ở vị trí giữa thảm đỏ.

Nữ MC cũng vô cùng phấn khích khi nhìn thấy cậu.

Nhưng bởi vì Lộ Viễn Bạch dáng người quá cao nên hơi ngửa đầu nhìn cậu.

"Lộ Viễn Bạch hôm nay có mặt thật sự là làm cho người ta bất ngờ, cũng cảm ơn ngài đã ủng hộ nhãn hàng."

"Xin hỏi hôm nay ngài tới đây mang tâm tình gì?"

Những câu hỏi vô cùng xảo diệu, cũng bên cạnh nói bóng gió thái độ của Lộ Viễn Bạch từ sau sự việc tai nạn xe cộ.

Rất nhiều phóng viên tại hiện trường đều luôn chuẩn bị thái độ sau khi Lộ Viễn Bạch lần đầu lộ diện.

Đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch khẽ nâng lên, giọng nói lạnh lùng: "Đến kiếm chút tiền tiêu vặt cho vợ.”