Lộ Viễn Bạch gần như dùng toàn bộ sức lực kéo tóc người kia, khớp xương rõ ràng trên tay trái nổi gân xanh.
“Mẹ kiếp, cậu mẹ nó buông ra cho lão tử!”
Người nọ bị Lộ Viễn Bạch nhe răng trợn mắt, hiển nhiên không nghĩ tới Lộ Viễn Bạch sẽ phản kháng.
Lộ Viễn Bạch hốc mắt đỏ ửng: "Anh nói xin lỗi tôi! ”
"Con mẹ nó…đụ! ”
Người nọ vừa nói một nửa, Lộ Viễn Bạch lần thứ hai gia tăng lực đạo, tay phải của cậu còn thạch cao, chỉ có tay trái mới có thể dùng, gần như là dùng hết khí lực toàn thân.
"Buông ra! Buông ra!”
Người nọ bị kéo kêu loạn, bàn tay vốn đang nắm mái tóc cậu buông ra, hai tay hợp lực đi kéo bàn tay đang nắm tóc mình.
Nhưng mặc cho người nọ vỗ vỗ như thế nào, Lộ Viễn Bạch cắn răng không buông, như thể tay cùng tóc người nọ dính cùng một chỗ.
Người nọ thấy vỗ không được, liền đưa tay kéo, nhưng mà mình càng dùng sức, Lộ Viễn Bạch nắm lấy tay hắn càng tăng thêm lực.
Trong lúc nhất thời người nọ bị kéo căng da đầu, da mặt vặn vẹo, một đôi ti hí bởi vì bị kéo dần đi lên trên.
Hai người hơi ngã trái ngã phải, động tác cũng lớn, những người mới vừa rồi vây quanh Lộ Viễn Bạch, vì không muốn bị thương đều yên lặng lui ra ngoài nửa thước.
"Cậu mẹ nó còn là đàn ông không? Kéo tóc là chuyện gì, có bản lĩnh cậu buông ra, chúng ta trực tiếp đánh! ”
Người nọ da mặt cực dày, giống như người ban đầu đi lên kéo tóc người ta không phải hắn.
Đầu người nọ bị kéo chặt lấy, da mặt bởi vậy căng thẳng vặn vẹo, bắt đầu sung huyết, khuôn mặt vốn đã đen lúc này đã đỏ lên một mảnh, thậm chí bắt đầu có chút hơi tím tái.
Thấy Lộ Viễn không chịu buông, cơ thể liền bắt đầu kích thích lời nói.
Là đàn ông thì đều có lòng tự trọng, hắn cũng không tin, Lộ Viễn Bạch bị nói như vậy cũng không chịu buông tay.
Ngay sau đó, từ đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trong trẻo, vô cùng vang dội: “Tôi không có bản lĩnh!”
Người bị lôi kéo: "..."
Quần chúng vây xem: "..."
Những lời này có thể nói là hợp lý, Lộ Viễn Bạch ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã là một kẻ nhát gan sợ chuyện phiền phức.
Gặp phải phiền toái có thể tránh thì tránh, tránh không được liền quỳ gối.
“Mẹ kiếp, cậu mẹ nó có còn phải là đàn ông hay không!”
Lộ Viễn Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thẳng nam nhân, giọng điệu lại có kiêu ngạo khó hiểu: "Tôi có phải là đàn ông hay không vợ tôi biết! ”
Người nọ trong lúc nhất thời vừa tức vừa đau, dường như nhìn thấy bóng dáng trẻ con trong thân xác người lớn trên người Lộ Viễn Bạch: "Đánh nhau chỉ biết kéo tóc, cậu còn có bản lĩnh gì!”
Lộ Viễn Bạch không phục: "Tôi có vợ! ”
Cậu có thể cưới được một lão bà xinh đẹp như Đoàn Dự, chính là bản lĩnh lớn nhất của cậu!
Nhưng mà người nọ vừa nghe cho rằng Lộ Viễn Bạch đang khiêu khích hắn.
Ai mà không biết bạn đời của Lộ Viễn Bạch là Đoàn Dự, một người đàn ông có tiền có quyền có còn có bối cảnh và thủ đoạn.
Lộ Viễn Bạch quả thật không có bản lĩnh gì, nhưng chịu không nổi là phía sau hắn có một người đàn ông vô cùng bản lĩnh.
Lộ Viễn Bạch muốn dựa vào quyền thế của Đoàn Dự để đe dọa người khác.
Người nọ cực kỳ tức giận, đau đến nước mắt sinh lý đều muốn chảy ra, lớn tiếng quát: "Gặp chuyện liền trốn phía sau vợ, cậu còn có năng lực gì!"
Lộ Viễn Bạch: "Tôi có vợ! ”
Người bị kéo tóc cắn chặt răng, nhất thời huyết áp đều tăng lên.
Lộ Viễn Bạch quả thật có năng lực, năng lực lớn nhất chính là tìm một chỗ dựa vững chắc như Đoàn Dự.
Lúc trước hắn dám xông lên bắt đầu chẳng qua cũng chỉ là người đông thế mạnh, nhiều người như vậy đến chất vấn Lộ Viễn Bạch, Đoàn thị lại không thể giáo huấn tại đây.
Nhưng bây giờ mọi thứ đang dần rơi vào tình cảnh không như mong muốn.
Gần đây hắn bởi vì xung đột với khách hàng mà mất việc, nội tâm kiềm chế, không có chỗ phát tiết, Lộ Viễn Bạch xuất hiện tương đương với một cái ống xả miễn phí, ngay từ đầu chẳng qua là muốn tiến lên đánh người giải tỏa, đánh xong sau đó liền theo dòng người đi, nhưng căn bản không nghĩ tới Lộ Viễn Bạch sẽ phản kháng, hiện tại lại còn cùng cậu giằng co một chỗ.
Người đàn ông cực kỳ tức giận: "Có vợ thì sao!"
"Tôi có vợ" Lộ Viễn Bạch khí thế bừng bừng: "Anh không có! ”
Một mũi kim chọc vào chỗ đau.
Người nọ gầm gừ: "Cậu mẹ nó đánh rắm! ”
Lộ Viễn Bạch: "Anh nóng nảy! ”
“......”
“Nói không lại tôi, anh liền nóng nảy!”
“......”
Người đàn ông tức giận không nói nên lời. Đôi mắt cụp xuống nhìn Lộ Viễn Bạch như bị bệnh Parkinson.
Nếu như không phải hiện tại hắn bị cậu túm tóc, mắt đau cũng không mở ra được, hắn hận không thể đưa tay bóp chết đối phương.
“Mẹ kiếp, lão bà cậu nhằm nhò gì!”
Lộ Viễn Bạch nghe xong, gương mặt thanh tú lạnh lùng cứng đờ, hốc mắt đỏ tươi nhìn người đàn ông, vẻ mặt dần dần trở nên lạnh thấu xương.
"Anh nói gì?"
Ánh mắt Lộ Viễn Bạch giống như đao nhìn chăm chú người nọ.
Bộ dáng lúc này, lộ Viễn Bạch giống như vào vai phản diện trong một bộ phim văn học cách đây hai năm, lạnh lùng dọa người.
Người nọ chỉ cảm thấy cả người ngay cả da đầu cũng bị sức mạnh đáng sợ xé nát, cả gương mặt dữ tợn, nhìn Lộ Viễn Bạch thân hình mảnh khảnh, lại không biết lấy đâu ra sức mạnh tay lớn như vậy.
Bởi vì hai bên đường trung tâm thành phố tụ tập đông người, Lộ Viễn Bạch xuất hiện gây ra ra động tĩnh không nhỏ.
Lần này không cần Lộ Viễn Bạch đi đến đồn cảnh sát, cảnh sát nhận được điện thoại của người dân, đưa người tới để bảo vệ an ninh trật tự.
Cảnh sát bắt đầu giải tán đám đông tụ tập,
"Tất cả đều giải tán! Tất cả đã giải tán! ”
“Mọi người không nên tụ tập ở chỗ này!”
Có người thấy cảnh sát tới, cao giọng nói: "Đồng chí cảnh sát tôi tin tưởng các anh, nhất định không được buông tha kẻ giết người Lộ Viễn Bạch này. ”
Những lời này nói rất khéo léo.
Cảnh sát dân sự gần người đàn ông nhất chính là nữ cảnh sát lần trước đến bệnh viện chỉ trích Lộ Viễn Bạch.
Nữ cảnh sát nhíu mày: "Cảnh sát sẽ xử lý theo quy định của pháp luật, nhưng trước khi có kết quả, xin người dân đừng ác ý phỏng đoán bịa đặt, làm vậy cũng sẽ phải xử lý theo quy định của pháp luật! ”
Người nọ nghe xong rụt cổ, trong lúc nhất thời trên mặt một mảnh hồng, ở trước mặt nhiều người như vậy bị cảnh sát phê bình vô cùng mất mặt, vội vàng bôi dầu lòng bàn chân rồi quay đầu chạy.
Chờ cảnh sát giải tán đám người, Lộ Viễn Bạch cùng người ngã xuống đất mới dần dần lộ ra từ trong đám người.
“Lộ Viễn Bạch!” Nữ cảnh sát thấy vậy, vội vàng tiến lên kéo Lộ Viễn Bạch ra khỏi người nọ.
Tất cả đều dừng lại!
Lộ Viễn Bạch đột nhiên bị kéo lên không thu lại được, một cước dẫm lên của quý của người đàn ông còn đang nằm trên mặt đất.
Lập tức một tiếng heo kêu lên.
Nữ cảnh sát: "..."
Nữ cảnh sát nhìn về phía Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch lăn một vòng trên mặt đất, lúc này mặt mày xám xịt, rụt cổ: "Tôi không phải cố ý..."
Cậu giống như là bị xách lên, trong lúc nhất thời có chút không khống chế được.
Sau đó lặng lẽ so sánh ngón tay cái với nữ cảnh sát: "Sức tay của cô thật lớn. ”
Nữ cảnh sát: "..."
Sáng sớm hôm nay cô đã được người ta thông báo hôm nay Lộ Viễn Bạch muốn tới, trong lòng đều muốn thình thịch theo, hiện tại Lộ Viễn Bạch đang ở đầu sóng ngọn gió của dư luận trên mạng, đi ra chính là tặng đầu cho hàng ngàn người.
Không bao lâu sau lại nhận được tin có một đám người tụ tập gây chuyện, vội vàng chạy tới, quả nhiên là Lộ Viễn Bạch bị chặn.
Nữ cảnh sát liếc nhìn Lộ Viễn Bạch một cái.
Lộ Viễn Bạch vốn còn ở đó so ngón tay cái, trong nháy mắt thành thật, cúi đầu xuống ý thức mình làm sai.
Sau đó, nữ cảnh sát kéo người đàn ông nằm trên mặt đất lên: "Tiên sinh, đi một chuyến." ”
Người đàn ông trong nháy mắt liền hoảng hốt: "Tại sao tôi phải đi với cô, vừa rồi các cô không phát hiện cậu ta đánh tôi sao? ”
"Cô nhìn cái gọi là đại minh tinh này, đem tóc tôi đều kéo thành cái dạng gì!"
Người đàn ông tức giận chỉ trích Lộ Viễn Bạch.
"Tôi vừa rồi mặt đều ứ máu thành như vậy, mắt cũng không mở ra được!
Lộ Viễn Bạch ngược lại không phản bác.
Trong tay còn nắm núm tóc dựt ra từ trên đầu người đàn ông.
Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Lộ Viễn Bạch,
Lộ Viễn Bạch cũng nhìn hắn.
Tiểu thiếu gia "hừ" một tiếng:
Trên mặt viết: Tôi đã làm chuyện gì, có chuyện gì vậy?
Người đàn ông cực kỳ tức giận: "Các người nhìn bộ dáng này của cậu ta, dựa vào cái gì yêu cầu tôi cùng các người đi một chuyến. ”
Nữ cảnh sát: "Có camera giám sát gần đây." ”
Người đàn ông kia kia vừa nghe xong lập tức biết điều, sau đó hung hăng liếc nhìn Lộ Viễn Bạch một cái.
Thừa dịp nữ cảnh sát xoay người, Lộ Viễn Bạch nhỏ giọng nói với người đàn ông kia: "Nếu anh dám nói vợ tôi, tôi sẽ nhổ răng anh!
Người đàn ông: "..."
Thật là quá đáng!
Lộ Viễn Bạch trèo đèo lội suối, rốt cục cũng đạt tới đích đến cuối cùng của mình.
Nhưng mà vào cơ quan công an còn chưa kịp nhìn ra camera giám sát xảy ra tai nạn, đã bị răn dạy một trận.
Còn bởi vì tụ tập đông người gây sự phải viết kiểm điểm, đồng thời thông báo cho người nhà cho người đến đón.
Viết kiểm điểm?
Tôi đây rất thạo!
Lộ Viễn Bạch tay trái cầm bút, ở trên giấy múa bút thành văn, năm đó thi đại học sao cũng không có suy nghĩ như bây giờ.
Lúc Đoàn Dự đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Lộ Viễn Bạch nằm úp sấp bên bàn cảnh sát giống như trẻ con làm bài tập về nhà, đang viết kiểm điểm nhỏ hai ngàn chữ.
Lúc này ánh mắt tiểu thiếu gia dừng trên tờ giấy trên mặt bàn, mái tóc đen nhánh hơi có chút lộn xộn, thậm chí có chút vểnh lên trời, gò má trên mặt cậu có chút bẩn.
Hôm nay Đoàn Dự còn đang ở trong quán rượu thì nhận được điện thoại của cảnh sát.
"Là người nhà Lộ Viễn Bạch sao?"
Một cảnh sát thấy Đoàn Dự đi vào nghênh đón.
Đoàn Dự: "Vâng. ”
Cảnh sát: "Mối quan hệ với Lộ Viễn Bạch là gì. ”
Đoàn Dự một đôi mặt mày sắc bén nhìn người nằm sấp trên bàn viết kiểm điểm: "Chồng cậu ấy. ”
Cảnh sát: "Được rồi, làm phiền đến bên này trước tiên trả tiền phạt."
Kỳ thật Đoàn Dự vừa mới đi vào, Lộ Viễn Bạch liền biết vợ cậu tới, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn.
Bởi vì cậu không dám.
Lúc này Lộ Viễn Bạch giống như trẻ nhỏ lớn đầu gây họa, không dám nhìn mặt cha mẹ.
Đoàn Dự giao nộp tiền phạt xong, cất bước đi tới, sau đó đứng ở bên bàn Lộ Viễn Bạch.
Bàn tay cầm bút của Lộ Viễn Bạch dừng lại, cúi đầu bắt đầu giả bộ đà điểu.
Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu, hai người chỉ vài ngày không gặp, đối phương liền thành công đưa mình từ bệnh viện đến đồn cảnh sát.
Vốn định coi là nuôi một con mèo, lúc nhàm chán mang ra giết thời gian.
Nhưng bây giờ có một cái gì đó trái với mong muốn, ngược lại rước phải không ít phiền toái không cần thiết.
"Lộ Viễn Bạch."
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên ở phía trên, Lộ Viễn Bạch nằm sấp trên bàn run rẩy.
Bĩu môi, trầm mặc một lát, mới mở miệng nhỏ giọng trả lời: "Vợ.”
Giọng nói của tiểu thiếu gia rất nhỏ rất nhẹ, không có gì lo lắng, nhưng lại tựa như mang theo chút ủy khuất.
Con ngươi màu đen của Đoàn Dự Thâm ý vị không rõ nhìn Lộ Viễn Bạch: "Làm sao tới đồn cảnh sát? ”
Lộ Viễn Bạch giống như con chuột nhỏ, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự một cái, phát hiện đối phương lúc này cũng đang nhìn cậu, vội vàng cúi đầu dời tầm mắt, có chút chột dạ: "Vì..."
Đoàn Dự: "Vì cái gì? ”
"Vì..." Lộ Viễn bạch rụt cổ, lẩm bẩm nói: "Vì chân đi tới đây.”
“......”