Môi Lộ Viễn Bạch vốn đã đỏ và mềm mại, bởi vì cậu ăn đá vụn nên môi càng đỏ hơn, trong miệng đầy vị nước đào ướp lạnh, vì mùa hè nóng nực nên Lộ Viễn Bạch vô cùng trân trọng ăn nửa cục đá trong tay.
Bây giờ cậu chỉ ăn một nữa và cũng không có ai thấy.
Đồng nghĩa với việc cậu chưa từng ăn.
Trong khi Lộ Viễn Bạch đắc ý ăn chùa, một bé trai khẽ kéo quần áo bệnh nhân trên người của Lộ Viễn Bạch.
“Anh trai, tại sao chú kia luôn nhìn chúng ta, có phải không ai chia sẻ đá vụn với chú ấy, cho nên chú ấy hâm mộ.”
Lộ Viễn Bạch nhìn theo hướng ngón tay của cậu bé, cậu thấy Đoàn Dự đứng cách đó không xa, Lộ Viễn Bạch vừa nhìn một cái liền đối mặt với anh.
Đá vụn trên tay bỗng không còn ngon nữa.
Cậu bé nhìn Đoàn Dự bằng ánh mắt thương hại: “Chú thật đáng thương, không ngờ chú nghèo đến nỗi không có tiền để mua đá vụn, cũng không ai chia sẻ cho chú.”
Cậu bé nói xong rồi lắc đầu, chú ấy thật sự rất đáng thương.
Đoàn Dự, người nghèo đến mức không mua nổi kem que, vẻ mặt khó đoán nhìn Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch có chút khó đoán, cậu vội vàng quay người, cúi đầu ăn nốt phần kem còn lại, sau đó giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì, rồi cười vẫy tay với Đoàn Dự.
“Vợ!”
Sau đó cậu nôn nóng dùng tay trái đẩy xe lăn muốn đến chỗ của Đoàn Dự.
Đoàn Dự không cho cậu cơ hội, đôi chân dài đi vài bước đã tới bên cạnh cậu.
Lộ Viễn Bạch còn rất ân cần đưa cây kem dâu tây qua: “Vợ, cho em.”
Đoàn Dự nhìn xuống cây kem hồng nhạt, anh không nhận, sau đó nhìn Lộ Viễn Bạch bằng ánh mắt sắc bén: “Đã ăn kem sao?”
Lộ Viễn Bạch nhanh chóng gật đầu, mở to mắt nói: “Không có.”
Nếu như cậu lau miệng sạch sẽ thì sẽ giống hơn.
Đoàn Dự nhíu mày: “Không có?”
Lộ Viễn Bạch có chút chột Dạ: “Không… Không.”
Cậu vừa nói xong, trên má truyền đến chút cảm giác, Đoàn Dự đang tới gần, đưa tay lau môi cậu.
“Không ăn?”
Ngón tay anh ấm áp chạm vào đôi môi lạnh làm cậu rất thoải mái.
Gò má Lộ Viễn Bạch từ từ nhuộm đỏ lên, cũng không biết là vì động tác quá mức thân mật của Đoàn Dự làm cậu cảm thấy xấu hổ, hay là vì lời nói dói bị vạch trần làm cậu thấy lúng túng.
Lộ Viễn Bạch xấu hổ rụt rụt cổ lại.
Cậu cảm giác mình đã làm sai.
Làm sao cậu có thể vì nửa cây kem mà nói dối vợ mình chứ!
Sau đó cậu cúi đầu nói: “Anh có ăn.”
Đoàn Dự thấy cậu xấu hổ nhưng anh không nói gì, anh chỉ cầm lấy khăn giấy của trợ lý mua về, nâng gò má của Lộ Viễn Bạch lên, bắt đầu lau miệng cho cậu.
Vừa rồi trợ lý đi cùng với Đoàn Dự, anh ta vô cùng tự hào đứng cách đó không xa.
Thật là không ai có năng lực nhìn người hơn anh ta.
Ông chủ lau miệng cho ngài Lộ, anh ta đã đi vào siêu thị mua khăn giấy trước đó, không phụ ý nghĩ câu nói kia.
Đứa nhỏ này từ bé đã rất thông minh.
Trợ lý đang hừng hực ý chí chiến đấu, anh ta muốn làm chân chó giỏi nhất bên cạnh tổng giám đốc Đoàn!
Động tác của Đoàn Dự vô cùng cứng nhắc và không quen tay, khuôn mặt minh tinh của Lộ Viễn Bạch vốn đã nhỏ, một tay của Đoàn Dự gần như che hết hơn phân nửa mặt của Lộ Viễn Bạch.
Lúc này vẻ mặt của người đàn ông giống như ngày thường, không có cảm xúc gì, nhưng trong con mắt đen huyền lại xuất hiện chút dịu dàng hiếm thấy.
Nhưng trong mặt anh không phải là cưng chiều đối với người đàn ông trước mặt, mà dáng vẻ anh giống như nuôi con mèo cưng vậy.
Thấy vợ lau miệng cho cậu, nhất thời trong lòng Lộ Viễn Bạch không khỏi thấy áy náy.
“Vợ, xin lỗi.”
Sau khi Đoàn Dự lau mặt cho cậu xong liền dừng lại: “Xin lỗi cái gì?”
Đường Lộ Bạch: “Anh không nên nói dối em, anh vừa nhìn không được nên đã ăn nửa cây kem.”
Cậu bé ở bên cạnh thấy anh trai dường như ăn kem bị người lớn phát hiện, bị rầy, nhất thời cậu bé cũng cảm thấy có lỗi.
Cậu bé đi tới phía trước mặt Đoàn Dự: “Chú, vừa rồi là cháu mời anh ấy ăn, ngay từ đầu anh trai đã nói không ăn, nhưng kem thật sự rất ngon, không thể trách anh trai được.”
Đoàn Dự cũng không có trách mắng gì, coi như Lộ Viễn Bạch gạt anh, cũng không làm tâm trạng của anh thay đổi, giống như là nuôi mèo con để giết thời gian, anh cũng không hà khắc đối với hành động của đối phương.
Nhưng bệnh nhân quả thật không thể ăn đá quá nhiều.
Đoàn Dự: “Không có lần sau.”
Lộ Viễn Bạch vội vàng gật đầu.
Sau khi hai người nói lời tạm biệt với cậu bé, Đoàn Dự đẩy Lộ Viễn Bạch đi xung quay, sau đó mới quay lại phòng bệnh.
Hai người mới vào của phòng bệnh đã thấy người đại diện Lâm Mục đang vô cùng nóng ruột chờ ở bên trong phòng bệnh, cả người đã gầy đi không ít so với mấy ngày trước.
Anh ta thấy Lộ Viễn Bạch đã trở về, đôi mắt anh ta mới có chút tinh thần.
“Anh Lộ.”
Lộ Viễn Bạch nhớ kỹ anh ta, cậu mỉm cười chào hỏi: “Anh tới rồi.”
Ngay khi hai người đang chào hỏi, một nữ ý tá đứng ở cửa gõ của một cái: “Ngài Lộ.”
Lộ Viễn Bạch quay đầu trả lời: “Làm sao vậy?”
Y tá nhìn khuôn mặt đẹp trai tinh xảo của Lộ Viễn Bạch đang có tâm trạng tốt, nhưng cô ta vẫn mở miệng: “Ngài Lộ, xe đưa cơm hôm nay bị hư.”
Lộ Viễn Bạch: !!!
“Vậy hôm nay không có cơm sao?”
Nữ y tá lắc đầu: “Có, chỉ là hơi phiền người nhà mang theo mang theo hộp cơm, mới có thể đựng thức ăn được.”
Nói xong mắt cô ta nhìn về phía Đoàn Dự đang đứng cạnh Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch: “Bây giờ có nhiều người không?”
Y tá: “Bây giờ không nhiều lắm.”
Mắt Lộ Viễn Bạch sáng lên, cậu vội vàng di chuyển xe lăn đến cái bàn bên cạnh đầu giường, sau đó lấy ra một cái hộp đựng cơm inox.
“Giao cái này cho vợ, người nhà phải đi lấy.”
Sau đó Lộ Viễn Bach khẽ nhìn y tá, cậu đưa tay kéo tay áo của Đoàn Dự.
Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu: “Sao vậy?”
Lộ Viễn Bạch ngồi trên xe lăn ngước đầu lên: “Vợ, em có thể thấp người xuống không?”
Đoàn Dự không biết cậu muốn làm gì, nhưng cuối cùng anh vẫn người người xuống trước mặt Lộ Viễn Bạch: “Chuyện gì?”
Lộ Viễn Bạch đưa tay kéo mặt đẹp trai của Đoàn Dự về phía mình, sau đó cậu nói bên tai của anh: “Vợ, anh muốn ăn bánh ngọt nhân đậu đỏ của phòng ăn bệnh viện, em lấy giúp anh hai cái.”
Bình thường cậu chỉ ăn được một bữa, bây giờ cậu đang trong lúc dưỡng bệnh, điểm tâm ngọt như bánh đậu đỏ vẫn nên ăn ít thì tốt hơn.
Giọng nói của thanh niên rất nhỏ nhẹ, nên chỉ có hai người nghe thấy.
Hơi thở đối phương phả vào bên tai có chút ngứa.
Ngay từ đầu Đoàn Dự cũng không nghĩ tới, Lộ Viễn Bạch sẽ ôm cổ anh, nói khẽ với anh.
Tư thế thân mật vô cùng tự nhiên giống như hai người đã làm nhiều lần như vậy.
Đoàn Dự nghiên người nhìn cậu, môi mỏng khẽ mở: “Không phải ngày hôm nay em mới ăn kem ngọt rồi sao?”
Lộ Viễn Bạch lập tức lắp bắp: “Vậy thì…Vậy thì lấy giúp em một cái bánh ngọt nhân đậu đỏ.”
Đoàn Dự nhìn dáng vẻ tội nghiệp của thanh niên, tư tưởng xấu xa nhanh chóng nổi lên: “Em nghĩ ngày hôm nay em có thể ăn sao?”
Ánh mắt người đàn ông dò xét nhưng không có bất kỳ sự uy hiếp nào, chỉ nhìn Lộ Viễn Bạch như vậy, anh muốn nhìn đối phương trả lời như thế nào.
Sau khi Lộ Viễn Bạch nghe được lời của Đoàn Dự thì sững sờ, nét cậu cậu xuất hiện do dự, suy nghĩ đến việc hôm nay cậu ăn kem, còn lừa dối vợ, quả thật cậu không nên ăn.
Mặc dù trong lòng cậu có chút tiếc nuối, nhưng Lộ Viễn Bạch vẫn khó chịu nói: “Vậy hôm nay sẽ không ăn…”
Nghe được câu trả lời, Đoàn Dự đứng lên, sau đó anh cầm hộp cơm inox ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này bên trong phòng bệnh chỉ còn hai người là Lộ Viễn Bạch và Lâm Mục.
Dưới mắt của Lâm Mục có một mảng màu xanh đen, Lộ Viễn Bạch quan tâm nói: “Mấy ngày nay anh không có nghỉ ngơi tốt sao, nhìn anh giống như người không có tinh thần.”
Lâm Mục lộ vẻ khó xử gật một cái, không chỉ có anh ta, ngay cả các nhân việc phòng làm việc mấy ngày nay đều làm việc cả ngày lẫn đêm.
Chuyện Lộ Viễn Bạch trái phép vượt đèn đỏ xảy ra tai nạn giao thông chưa leo xuống trên hot search, tuy rằng không phải luôn ở vị trí đầu nhưng cũng không phải nằm ngoài top 10.
Cứ sắp ngã xuống mọi người lại đẩy lên.
Hơn nữa bây giờ Lộ Viễn bạch đang nổi tiếng, không ít người muốn được vị trí hiện tại của cậu ấy.
Lộ Viễn Bạch trong giới giải trí cũng có đối thủ, thậm chí có thể nói là một hai không chịu buông ba, bây giờ hướng gió trên mạng cũng bắt đầu nhất trí tẩy chay Lộ Viễn Bạch, bây giờ cậu cũng mất không ít công việc người phát ngôn và người đại diện.
Tuy nhiên cũng có người lợi dụng xu hướng này để tẩy chay và ép khô Lộ Viễn Bạch, từ đó trục lợi, bây giờ Lộ Viễn Bạch đã mất công việc người phát ngôn, đã có không ít ngôi sao tuyết hai tuyến ba thay thế.
Kiếm tiền thì ai không vui, cũng không sợ đắc tội Lộ Viễn Bạch, dù sao bây giờ Lộ Viễn Bạch đang đối phó với vụ tai tiếng này, cũng không ai muốn trêu chọc minh tinh dẫn đến mang họa lên người mình.
Nhưng càng làm cho người ta thất vọng chính là, trước đây Lộ Viễn Bạch đã giúp tuyên truyền bộ phim và giúp đỡ những người đó, nhưng bây giờ họ lại trở mặt, quay lại đạp Lỗ Viễn Bạch một cước.
Những người đó đều có không ít danh tiếng, nhưng lại thỉnh thoảng vô tình hay cố ý nhắc tới Lộ Viễn Bạch ở trên mạng để cọ nhiệt độ và họ cũng không quan tâm đến điều đó.
Nhưng bây giờ danh tiếng của Lộ Viễn Bạch đang nguy hiểm, bọn họ còn quay lại đạp một cước, thật sự là quá khó coi.
Bây giờ Lộ Viễn Bạch bị không ít người mua hot search bôi nhọ, những người đó tung tin đồn và bịa đặt, phòng quan hệ công chúng của bọn họ còn chưa xử lý xong.
Lúc này đúng là lao lực quá độ.
Lộ Viễn Bạch thấy anh ta tiều tụy hơn trước không ít: “Anh ngồi xuống đi, em thấy sắc mặt anh ta không tốt, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Con mắt Lâm Mục hiện lên tơ máu đỏ ngầu, anh ta nhìn chằm chằm Lộ Viễn Bạch, muốn đem chuyện trên mạng nói với cậu, nhưng làm sao cũng không thể nói nên lời.
Nếu như trước đây, anh ta sẽ không như vậy, một Lộ Viễn Bạch bình tĩnh và mạnh mẽ là cái trục trung tâm của phòng làm việc anh ta, họ vô cùng tin tưởng ông chủ của mình.
Thế nhưng bây giờ ông chủ có chút khác, bị mất ký ức, bây giờ suy nghĩ của cậu chỉ ở mười tám tuổi.
Lâm Mục lộ vẻ khó xử, cuối cùng anh ta vẫn không nói chuyện trên mạng với Lộ Viễn Bạch.
Thay vào đó anh ta bắt đầu hỏi thăm thương thế của Lộ Viễn Bạch, sau đó nói: “Anh Lộ, anh có thể nhớ lại chuyện anh xảy ra tai nạn ngày hôm đó không?”
Bây giờ chuyện này đè ép phòng làm việc đến không thở nổi, mắt Lâm Mục đỏ hoe nhìn Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch có ý xin lỗi nhìn anh ta: “Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ.”
“Một chút cũng không nhớ sao?” Trán Lâm Mục đã xuất hiện chút mồ hôi: “Ngày đó anh thật sự cố ý vượt đèn đỏ sao?”
Chỉ cần Lộ Viễn Bạch nói không phải, bây giờ bọn họ có thể liên lạc với cảnh sát để gửi văn kiện công chúng rằng Lộ Viễn Bạch không có ý xấu vi phạm pháp luật, chỉ cần một câu nói của Lộ Viễn Bạch, phòng làm việc cũng không cần phải khó khăn như bây giờ.
Lộ Viễn Bạch cũng không bị người ta mắng chửi đâm sau lưng.
Lộ Viễn Bạch nhìn vẻ mặt Lâm Mục mệt mỏi nóng ruột, cậu cũng muốn mình nhớ lại, thế nhưng cậu nghĩ như thế nào, trong đầu cũng đều là trống rỗng.
Lâm Mục: “Anh Lộ, anh suy nghĩ thật kĩ, chuyện này là anh cố ý xảy ra hay chính là ngoài ý muốn.”
Lộ Viễn Bạch nhìn Lâm Mục sốt ruột trước mặt: “Tôi không biết, tôi… Tôi không nhớ nổi.”
Sau đó trong lòng cậu lập tức sợ hãi: “Tôi vừa tỉnh lại đã có người nói tôi phạm pháp, tôi không biết tôi có cố ý hay không, tôi…”
Lộ Viễn Bạch nhát gan, tay cậu đều đang run rẩy: “Ngày đó cảnh sát tìm tôi nói tôi phạm pháp, vi phạm pháp luật vượt đèn đỏ xảy ra tai nạn giao thông, còn có người bị hại.”
Tay Lộ Viễn Bạch nắm chặt quần áo bệnh nhân trên người của mình: “Lúc đó tôi rất sợ, những kí ức kia tôi đều không nhớ rõ, tôi không biết ngày đó tôi đã làm gì, cũng không biết tai nạn xảy ra như thế nào, tôi… Tôi…”
“Tôi không nên tỉnh dậy khi mười tám tuổi, tôi không nên ở chỗ này,… Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi tôi không nên phạm pháp, tôi không nhớ nổi bản thân có phải là cố ý hay không.”
Đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch tràn đầy lo sợ, đáy lòng cậu cố ý né tránh chuyện này, cậu không biết Lộ Viễn Bạch hai mươi lăm tuổi có dáng vẻ thế nào, nhưng bây giờ cậu là Lộ Viễn Bạch rụt rè sợ phiền phức, gặp phải khó khăn sẽ không đi về phía trước.
Lâm Mục đỡ lấy bả vai phát run của Lộ Viễn Bạch: “Anh Lộ, tôi không có ý trách anh.”
Sau đó anh ta thở dài: “Anh không nhớ nổi thì đừng nhớ, không sao.”
Sau khi Lộ Viễn Bạch im lặng một lúc rồi nói: “Người bị thương trong tai nạn giao thông đó bây giờ có ổn không?”
Lâm Mục: “Tài xế xe kia bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng thương thế quá nặng nên vẫn chưa tỉnh.”
Tài xế xe vẫn chưa tỉnh, chuyện này vẫn chưa thể kết thúc.
Trên mạng ùn ùn chửi rủa, bọn họ không có cách nào phản bác.
Anh ta và người trong phòng làm việc đều biết thái độ làm người của Lộ Viễn Bạch, vững vàng, bình tĩnh, không biết làm chuyện quá giới hạn, thế nhưng chuyện dính tới pháp luật, ai cũng không có biện pháp mở miệng, Lộ Viễn Bạch vượt đèn đỏ gây ra tai nạn giao thông, đây là sự thật.
Bọn họ cũng không thể làm trái đạo đức, mượn cớ bịa đặt tạo nên chuyện không có thật.
Đoạn video giám sát đoạn đường Lộ Viễn Bạch xảy ra tai nạn giao thông bị phát tán trên mạng trước đó cũng đã bị xóa.
Dư luận trên mạng bắt đầu tiến hành một đợt công kích Lộ Viễn Bạch.
Nào là không coi trọng chủ trương chính sách của nhà nước, có tiền thì muốn làm gì thì làm, bây giờ video giám sát xảy ra tai nạn giao thông cũng xóa, không phải là chột dạ chuyện cố tình phạm pháp hại người sao.
Nhưng video này không phải bọn họ xóa.
Đối với chuyện này phòng làm việc của Lộ Viễn Bạch vẫn chưa có câu trả lời, nói nhiều sai nhiều, tất cả đều chờ kết quả điều tra của cảnh sát.
Lâm Mục muốn đi đồn cảnh sát xem video giám sát toàn bộ đoạn đường xảy ra tai nạn giao thông, nhưng bởi vì anh ta không phải người trong cuộc và cũng không có quyền lợi đi xem.
Sau khi xảy ra tai nạn giao thông, tiền thuốc men của tài xế xe tải kia cũng là phòng làm việc của Lộ Viễn Bạch chi trả.
Chuyện có thể làm bọn họ đã làm rồi.
Bọn họ không có bất kì giải thích nào, bọn họ tiếp nhận tất cả chỉ trích.
Có vài người cười trên nỗi đau của người khác, trước đây Lộ Viễn Bạch ở trong giới được tâng bốc bao nhiêu, bây giờ ngã thảm bấy nhiêu.
Trước đây Lộ Viễn Bạch diễn vai thầy giáo trong một bộ phim dân quốc, dựa vào kỹ năng diễn xuất và khí chất lạnh lùng nho nhã, cậu đã nổi tiếng trên mạng chỉ trong một đêm, không biết đã chọc cho bao nhiêu người đỏ mắt.
Cậu ấy tới chỗ nào cũng có người nịnh nọt tâng bốc.
Mà bây giờ Lộ Viễn Bạch giống như chuột qua đường bị mọi người kêu đánh.
Nhưng rõ ràng pháp luật và cảnh sát chưa buộc tội Lộ Viễn Bạch, trên mạng và dư luận đã biến Lộ Viễn Bạch thành tội phạm.