Lộ Vãn Phương ngồi bên cạnh Lộ Viễn Bạch, ngụ ý của câu hỏi còn quan trọng hơn cả là lời tuyên bố.
Hình như Lộ Vãn Phương vốn dĩ không phải muốn nói là bà gần kết hôn mà là muốn nói với Lộ Viễn Bạch là bà có thể kết hôn không?.
Chính vào ba đêm trước, Uy Sâm bất ngờ lấy chiếc nhẫn mà ông ấy chuẩn bị từ một năm trước, lãng mạn cầu hôn Lộ Vãn Phương.
Muốn Lộ Vãn Phương gả cho ông ấy.
Lộ Vãn Phương nhất thời không kịp suy nghĩ đã từ chối ông ấy.
Bà chỉ là phản ứng theo bản năng, nhìn nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt của Uy Sâm, trong lòng Lộ Vãn Phương cũng cảm thấy khó chịu.
Bà đã làm tổn thương người đàn ông ngoại quốc.
Nhưng bởi vì nguyên nhân của cuộc hôn nhân vừa rồi làm Lộ Vãn Phương cảm thấy sợ.
Nhưng thật ra trong lòng bà đã đồng ý rồi, bà nguyện ý kết hôn cùng Uy Sâm,chỉ là nội tâm không thể không chùn lại.
Lộ Viễn Bạch nhìn bà, sau khi nghe được ý của Lộ Vãn Phương, cậu gần như nhìn ra được nút thắt trong lòng bà.
Lộ Viễn Bạch nắm chặt tay mẹ, nhìn kỹ cái đôi tay nuôi nấng mình từ nhỏ đến lớn chưa một lời than vãn.
Lộ Viễn Bạch biết ơn sâu sắc những gì mà Lộ Vãn Phương dành cho cậu, vốn nhiều hơn những gì cậu nhận được trong 7 năm qua.
Năm đó cũng vì Lộ Viễn Bạch mà Lộ Vãn Phương không ly hôn với Thẫm Khang Dũng, dù sao thì người đàn ông này có thể mở đường cho tương lai của con bà, một đứa trẻ nhỏ làm sao có thể chịu đựng được khổ.
Lộ Viễn Bạch nhìn kỹ mẹ mình, lấy tay vén tóc xõa trên mặt mẹ mình.
“Mẹ” Lộ Viễn Bạch nắm bàn tay mẹ vào lòng bàn tay, “ Hơn ai khác con mong mẹ được hạnh phúc”.
Đây là người phụ nữ nuôi nấng cậu mười mấy năm không biết chịu bao nhiêu cực khổ, bất luận là xuất thân hay là hôn nhân sau này, người phụ này đã chịu nhiều ấm ức và đau khổ.
Thế mà mười mấy năm qua Lộ Vãn Phương một chỗ để nương tựa vào cũng không có, cho đến khi Lộ Viễn Bạch 18 tuổi bà mới có chỗ dựa.
Lộ Viễn Bạch nhìn bà nói, “Mẹ, đây là hạnh phúc của mẹ, chỉ cần mẹ đồng ý, con sẽ ủng hộ mọi quyết định của mẹ.”
Cậu biết Uy Sâm là một người đáng tin cậy, Lộ Vãn Phương gả cho ông, tuyệt đối sẽ không chịu ấm ức.
Lộ Vãn Phương nhìn con trai nắm tay bà, liền nhớ lại năm xưa bà dắt tay Lộ Viễn Bạch rời khỏi nhà họ Thẩm.
Lúc đó bà vô cùng tuyệt vọng, ngồi trong phòng mà lòng không cam tâm và ấm ức.
Một tuần sau Lộ Viễn Bạch bước vào phòng và nắm tay bà nói rằng sẽ đưa bà rời khỏi đây.
Cậu thiếu niên với ánh mắt kiên định, “Mẹ, chúng ta đi thôi, chúng ta rời khỏi đây, từ nay về sau con sẽ chăm sóc mẹ.”
Cậu thiếu niên nắm tay mẹ bước ra ngoài, Lộ Vãn Phương nghẹn ngào nói: “Bạch Viễn không thể đi, nếu như đi thì sẽ mất tất cả!”
Lộ Vãn Phương không cam lòng, nói đi nói lại nếu đổi lại là ai cũng không can tâm đâu?
Bà đã cùng Thẫm Khang Dũng chịu khổ hơn nửa đời người mới có người hôm nay, bà không rời đi không phải là vì người đàn ông Thẫm Khang Dũng này mà là vì con trai của bà, bà biết rằng nếu rời khỏi nhà họ Thẩm, Lộ Viễn Bạch sẽ có những tháng ngày sống không đầy đủ.
Hôn nhân và con cái như đem lại sự gò bó cho người phụ nữ, không phải bà không muốn sống vì mình, chỉ là có quá nhiều thứ phải lo lắng.
Bà muốn nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con cái.
Cũng như nhiều người trong xã hội này, đều vì con cái mà nhẫn nhịn, rõ ràng không sai, nhưng cũng phải nhẫn nhịn bị người ta chỉ tay vào mặt chửi.
Họ sẽ không đi ngoại tình, hay trở thành tiểu tam, chỉ là người vợ đầu rộng lượng có thể tha thứ mọi lỗi lầm.
Lộ Vãn Phương là người phụ nữ, là vợ, cũng là mẹ, gánh nặng trên người bà không cho phép bà từ bỏ dễ dàng như vậy.
Rõ ràng bà không làm gì sai, nhưng tại sao người cô đơn hiu quạnh lại là bà?
Lộ Viễn Bạch nhìn dáng vẻ phờ phạc của mẹ, hai mắt cậu đỏ hoe.
Nhìn con trai Lộ Vãn Phương cuối cùng cũng bật khóc nức nở.
Lộ Viễn Bạch nghiến chặt răng nhưng môi vẫn run lên, cổ họng đau rát.
Cậu cũng như mẹ mình không can tâm.
Rõ ràng là bị bọn chúng cướp nhưng cuối cùng người bỏ chạy lại là bọn họ.
Nhưng không đi không được, nơi này không còn là nơi gọi là nhà nữa rồi.
Lộ Viễn Bạch ôm lấy Lộ Vãn Phương khóc nức nở, “Không sao.”
“Mẹ, không sao đâu!” Lộ Viễn Bạch không cầm được nước mắt, nghẹn ngào nói, “Con không cần những thứ này, chúng ta không cần những thứ này.”
“Mẹ chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này, em sẽ kiếm tiền, con sẽ kiếm thật nhiều tiền mua cho mẹ một ngôi nhà thật lớn, mua thật nhiều châu báu, chúng ta….”
Sau cùng Lộ Viễn Bạch nói không thành tiếng, “Con không chịu đựng được khi nhìn thấy mẹ như thế này, con không cần những thứ đó, con chỉ muốn mẹ sống hạnh phúc hơn.”
Lộ Viễn Bạch kiên quyết nói: “Mẹ ly hôn đi, chúng ta rời khỏi đây."
Vì lời nói của cậu thiếu niên, Lộ Vãn Phương lựa chọn ly hôn với Thẫm Khang Dũng.
Sau đó Lộ Viễn Bạch hiểu rõ mục tiêu của mình, cậu liều mạng kiếm tiền, việc đầu tiên là mua nhà cho Lộ Vãn Phương, để cho Lộ Vãn Phương có một ngôi nhà, thỉnh thoảng cũng mua cho bà một số trang sức quý giá.
Mặc dù không mua nổi những thứ quá đắt tiền, nhưng những thứ tốt nhất cậu đều có thể mua được.
Lộ Viễn Bạch lúc này mới nhìn Lộ Vãn Phương, “Mẹ, mẹ muốn làm gì thì làm.”
Lộ Vãn Phương rõ ràng vẫn còn chút lo lắng, muốn mở miệng nói một cái gì đó.
Sau đó liền nghe Lộ Viễn Bạch nói: “Sau lưng mẹ còn có con.”
“Con mãi mãi đứng sau lưng mẹ.”
Không hiểu sao khi nghe xong lời của Lộ Viễn Bạch, Lộ Vãn Phương cảm thấy an lòng,.
Con trai cũng là đường lui của bà, cũng là nơi trú ẩn an toàn của bà.
Giờ đây cái cậu bé vừa khóc vừa chạy theo mẹ đã trở thành một người độc nhất vô nhị.
Nhưng Lộ Vãn Phương vẫn không biết được một điều là cái người đặc biệt này ăn trái cây cũng cần có người đút cho.
Nói xong Lộ Vãn Phương đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn cho Lộ Viễn Bạch.
Trước khi đi bà còn đưa giỏ len của mình cho Lộ Viễn Bạch chọn màu để bà đan khăn cho cậu.
Lộ Viễn Bạch liếc nhìn, “Vợ của con chọn màu nào?”
Lộ Viễn Bạch chỉ vào thành phẩm vừa mới làm được một nửa, “Màu xám đi, cái của A Đoàn vừa mới đan được một nửa.”
Lộ Viễn Bạch mở to mắt nhìn, sau đó cầm lên nhìn qua nhìn lại.
Lộ Vãn Phương mỉm cười khi thấy cậu như vậy, bà nói: “Con cũng giúp mẹ đan một cái đi.”
Trong bảy năm khó khăn qua, Lộ Viễn Bạch học được không ít tài nghệ.
Ngoại trừ nấu ăn ra thì hầu như những gì có thể học cậu đều có thể học được.
Trước kia màu đông gần đến, nếu như cảm thấy lạnh nhưng cậu cảm thấy những bộ trang phục đó quá đắt thì cậu sẽ mua một cuộn len và tự đan cho mình, như vậy có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Đừng có thấy Lộ Viễn Bạch bên ngoài lạnh lùng, cậu sẽ nói không quá mười câu trước mặt mọi người nhưng cậu có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha đan áo len.
Lộ Viễn Bạch gật đầu coi như là đồng ý rồi, dù sao cũng đến cuối tháng mười rồi, trời bắt đầu chuyển lạnh.
Lộ Vãn Phương nói xong liền rời nhà bếp, Lộ Viễn Bạch lấy một nửa cuộn len còn làm dở bắt đầu đan. Nói không chừng cũng hai ba năm rồi chưa đan len, nhất thời có chút chưa quen tay.
Mimi vốn dĩ đang nằm trên đôi chân của Lộ Viễn Bạch, bị thu hút bởi cuộn len đôi mắt nhìn chằm chằm xem.
Lộ Viễn Bạch đưa mắt nhìn, tay xoa đầu nó, sau đó đưa cho nó một cuộn len vàng để chơi cùng.
Thí Thí thấy thế cũng cảm thấy thích thú, điều này có vẻ hấp dẫn hơn đôi chân trắng nõn của Lộ Viễn Bạch một chút.
Thí Thí bụ bẫm dụi đầu vào chân của Lộ Viễn Bạch, mà Lộ Viễn Bạch đang ngồi dựa vào ghế sô pha, đôi tay có chút vụng về đan khăn cho Đoàn Dự.
Đoàn Dự vừa đi tới thì nhìn thấy cảnh này, Lộ Viễn Bạch cùng hai đứa nhỏ trên sô pha tạo nên một khung cảnh hài hòa đến không ngờ.
Đoàn Dự quan sát, đôi mắt anh bị Lộ Viễn Bạch hấp dẫn trong vô thức anh tiến đến bên cạnh cậu.
Đoàn Dự vừa đến đã muốn tranh chỗ của Thí Thí.
Lộ Viễn Bạch muốn nằm xuống đây, Đoàn Dự cũng vậy.
Sau đó Thí Thí duỗi thẳng đôi chân ngắn của mình trên đùi của Lộ Viễn Bạch móng vuốt cấu vào quần của Đoàn Dự như vậy nó mới hài lòng.
Lộ Viễn Bạch lúc này đang đan khăn một cách nghiêm túc, hầu như sự chăm chú đều dồn vào chiếc khăn.
Tuy nhìn là có thể biết Lộ Viễn Bạch đang làm gì, nhưng anh vẫn cố hoit, “Làm cái gì thế?”
Thậm chí Lộ Viễn Bạch còn không thèm ngước lên, vẫn tiếp tục đan khăn.
“Đan khăn len”.
“Cho anh hay là cho ai?”
Lộ Viễn Bạch nghe thấy liền cười: “Đan cho vợ Đoàn Dự”.
Đoàn Dự nghe xong môi liền cong lên, chỉ cần Lộ Viễn Bạch muốn thì gọi anh bằng gì cũng được.
Sau đó anh liếc nhìn dĩa trái cây trên bàn, lúc nãy Lộ Viễn Bạch vẫn chưa ăn được nhiều, Đoàn Dự với lấy một ít trái cây đút cho Lộ Viễn Bạch.
Lúc này Lộ Viễn Bạch không quan tâm cái gì khác ngoài chiếc khăn len đang đan, Đoàn Dự vừa đưa đến miệng đã ăn ngay.
Nhìn má trắng nõn của Lộ Viễn Bạch phồng lên vì nhai trái cây Đoàn dự không kiềm được tiến đến cắn vào má của cậu.
Lộ Viễn Bạch tay vẫn đan khăn mắt liếc nhìn Đoàn Dự: “Đừng quậy”.
“Em còn biết cái này nữa sao”. Đoàn Dự lấy tay xoa xoa má của Lộ Viễn Bạch.
Kỹ thuật đan len của Lộ Viễn Bạch khiến anh ngạc nhiên.
Lộ Viễn Bạch nghe xong có chút tự hào ngẩng đầu lên nói với Đoàn Dự, “Đương nhiên”.
“Lúc trước em còn đan không ít đồ”.
Trong lòng Đoàn Dự hiểu rõ vì anh đã sai người điều tra cuộc sống của Lộ Viễn Bạch mười mấy năm qua.
Vì miếng cơm manh áo mà vị thiếu gia nhỏ không thể không cúi đầu.
Nhìn Lộ Viễn bạch đang đan khăn cho mình, anh đột nhiên cảm thấy cái thẻ vàng ngân hàng mình đưa cho Lộ Viễn Bạch hình như vẫn chưa đủ.
Anh muốn đem đến những gì tốt đẹp nhất dành cho Lộ Viễn Bạch, khiến tất cả mọi người đều ngưỡng mộ cậu.
Lộ Viễn Bạch dõi theo anh mắt cửa Đoàn Dự. Nhìn một hồi thì Lộ Viễn bạch bất giác nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua.
Cậu liếm môi rồi nói: “Anh cứ nhìn em làm gì thế?”
Đoàn Dự không chút do dự nói: “Không có gì”.
Nhưng đôi mắt vẫn nhìn Lộ Viễn Bạch không rời.
Anh cứ nhìn cứ nhìn rồi phát hiện vành tai của Lộ Viễn Bạch đỏ lên.
Cười rồi nói: “Ngại cái gì thế?”
Mặc dù Lộ Viễn Bạch cùng Đoàn Dự bây giờ như là một nhưng cậu vẫn chưa quen với việc sống cùng nhau.
Cậu chưa từng yêu đương, cũng chưa có ai yêu, vì vậy đôi khi không biết trước mặt người yêu mình nên cư xử như thế nào mới tốt.
Lộ Viễn Bạch không biết cư xử như thế nào vì vậy mới thành thật nói: “Vì yêu anh nên em mới như thế đấy”.
Lời nói này như một quả bóng đập thẳng vào lòng ngực của Đoàn Dự, bỗng nhiên nuốt nước miếng xuống.
“Anh không giống như em sao?” Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự hỏi
Đoàn Dự nhìn rồi cúi đầu hôn đối phương, hành động đó thay cho câu trả lời.
Hai người định hôn nhau thì cảm thấy có một ánh mắt rực lửa nào đó đang nhìn mình.
Cúi đầu xem thì ra đôi mắt trong veo như hạt thủy tinh của Thí Thí nhìn họ.
Thí Thí: “Gâu”.