Hợp Đồng Ký Nhận Chờ Em Lớn

Chương 10




“Mau thả tôi ra! Các người có biết nếu cứ thế bắt bọn tôi đi thế này thì sẽ lớn chuyện không? Ba tôi sẽ giết các anh đấy!”

“Ờ nhím nhỏ, bọn anh chịu đòn nhiều đã không sợ mấy lời dọa đó của em nữa rồi.”

Uyên Thư được bế đi còn dễ chịu, đằng này Kình Hân lại bị tên đàn ông này nhấc lên như cầm một con gấu bông, treo lơ lửng muốn giãy dụa cũng khó khăn.

“Chú thả tôi xuống đi.” Kình Hân quay ra năn nỉ.

“Sao thế, không xổ lông nhím nữa ư? Hay thế này, nhóc hôn anh một cái, anh thả nhóc ra.”

Tiểu Thanh này nghĩ cô dễ lừa nên định lừa cô?

“Đừng mơ!”

“Vậy cứ đi theo bọn anh về căn cứ đi nha.”

Tiểu Thanh cắm cụi nói chuyện với cô đi một quãng dài, cho tới khi bắt gặp cảnh tượng người đàn ông quỳ trước mặt “chị lớn” thì mới dừng lại.

3D ngay ngắn quỳ trên đất, trước mặt anh ta là một thiếu nữ mắt rất to, cô đang trợn mắt nên cảm tưởng đôi mắt càng to hơn. Cô gái trông chỉ độ mười bảy, đôi mắt sáng trong đầy sức sống, sau bộ đồ già dặn bụi bặm là một thiếu nữ trẻ trung đầy ngạo mạn.

Thiếu nữ đó đang bế Uyên Thư, khuôn mặt tức giận nghiêm giọng răn đe:

“Anh lại đi bắt cóc lũ trẻ con à? Em đã nói anh không được làm thế cơ mà? Đừng có im lặng như thế, mau trả lời em đi Dư.”

Tiểu Thanh thấy vậy thì giấu Kình Hân về phía sau lưng.

“Hihi, Linh à, em đang dạy dỗ tên hư đốn đó hả? Để anh né mặt đi một chút nhé.” Anh lo sợ bước lùi về sau.

Nhưng ánh mắt tinh tường của cô chỉ quét qua cũng có thể phát hiện đứa trẻ đằng sau anh.

“Dụ Dục Thanh cả anh nữa, cùng qua đây quỳ đi.”

Kình Hân bị giấu đằng sau, vừa nghe thấy tiếng nói này thì dùng hết sức của một đứa trẻ con để giãy ra, còn đưa ra tuyệt chiêu cắn tay kẻ nắm để thoát khỏi.

Dụ Dục Thanh bị cắn đau liền buông tay, Kình Hân ngay lập tức tiến lại gần, vừa khóc mếu vừa cười:

“Huhu, Kình Linh! Em tìm thấy chị rồi!”

Ngọc Kình Linh bất ngờ với sự xuất hiện của Kình Hân, liền thả Uyên Thư trên tay xuống, sau đó chạy vụt về phía em gái.

Ngọc Kình Linh vừa lo lắng vừa tức giận:

“Em làm gì ở đây thế? Sao lại tới đây?”

Kình Hân khóc nấc không nói được gì, chỉ lao vào lòng cô ôm lấy.

“Tại chị ý, tự nhiên lại bỏ đi, em lo quá nên tìm cách tới đây. Ba không cho em tìm, là em trốn tới đây đó.”

Hành động cảm tính của Kình Hân thật sự đã tìm được chị gái, nhưng cô hoàn toàn không biết việc làm đó có thể gây ra hậu quả gì.

“Em ngốc à, đã chị thì thôi, đằng này em còn hùa theo tới đây, ba không làm gì chị vì ông đã quá thất vọng. Còn em tới đây không khác gì chọc giận ông ấy. Với lại tới đây có bao nhiêu mạo hiểm, em lại dám đi một mình ư?”

Kình Hân uất ức vì bị mắng, nước mắt đã ngưng chảy một lần nữa chảy xuống, cô nói:

“Gì chứ, em tới đây với Uyên Thư đó.”

“Uyên Thư?”

“Là người chị vừa mới bế đó.”

Kình Linh quay đầu lại nhìn, Uyên Thư nhút nhát đi tới.

“Chào… chào chị ạ!”

Thất vọng lại đổ về, Kình Linh tiếp tục trách mắng:

“Em còn dụ người khác làm càn cùng với mình à? Chị thật sự thất vọng về em.”

“Hu, chị thay đổi rồi! Chị mới đi một năm đã biết bắt nạt người ta. Biết thế em không thèm tới tìm chị nữa.” Kình Hân quay đầu bỏ chạy, không muốn bị mắng thêm một câu nào nữa.

“Kình Hân quay lại!” Kình Linh ra lệnh, nhưng cô cố chấp cắm đầu bỏ chạy. “Các anh trông Uyên Thư giúp em, em chạy theo con bé đã.”

Vì nhớ người, Kình Hân dốc lòng vượt cả nghìn cây số để đến đất nước này, chút nữa còn bị bắt cóc. Vậy mà kết cục cuối cùng lại trở thành đều sai cả rồi.

Không những gặp nguy hiểm còn bị người chối bỏ, Kình Hân hối hận chạy đi, không ngờ chạy mãi chạy mãi, cuối cùng đụng trúng hai tên định bắt bọn cô khi nãy.

“Á à con chó con này, tao tìm mày nãy giờ.”

Hắn túm cổ cô, gân xanh gân đỏ nổi hết trên mặt, hắn đã tức lắm rồi.

“Con nhỏ khi nãy cắn tao đâu rồi? Mau mang nó ra đây gặp tao!”

Kình Linh chạy phía sau đi tới, thấy hai người này bắt nạt em gái mình, nhanh chóng đi tới trước ngăn cản:

“Đại ca, thả em ấy xuống đi được không? Em thay mặt nó xin lỗi hai người, coi như nể mặt em một lần được không?”

“Ây zô, Tiểu Linh đấy à? Có phải Tiểu Linh hôm trước từ chối không đi uống với bọn anh không? Sao hôm nay không đanh đá như hôm trước nữa vậy?” Tên mặt sẹo trêu đùa cầm lấy lọn tóc của cô, vô liêm sỉ dở thói háo sắc.

“Không được động tới chị tôi!” Kình Hân tức giận cắn chặt ngón tay hắn. Cô không hề kiêng dè, cắn đứt ngón tay hắn ra.

Khuôn mặt không chút kinh sợ nhổ ra một ngụm máu bẩn tưởi, đứng trước kẻ dám có ý đồ xấu, Kình Hân không sợ còn nói:

“Đưa hết ngón tay chú động vào ngón tay của chị ấy ra đây, tôi sẽ cắn đứt từng cái một!”

Bấy giờ bọn chúng mới nhận ra, đứa bé mới chỉ bảy, tám tuổi này không hề dễ thương như bọn chúng đã nghĩ. Nhưng thế thì sao? Cách biệt về độ tuổi vẫn là một lợi thế, cân nặng chiều cao, chỉ số thông minh của bọn họ đều có thể nói là vượt trội.

Lưu manh mặt sẹo nằm trên đất lăn lộn vì đau, anh em của hắn không nương tay túm lấy chùm tóc đuôi ngựa của cô, kéo mạnh lên cao.

“Con chó con này mày dám cắn cả anh tao à? Mẹ nó tao sẽ bẻ gãy mấy cái răng của mày!”

Kình Linh định ngăn chặn, nhưng vì tên mặt sẹo cản chân, nên cô không thể đến đó cứu.

“Kình Hân!”

Đùng một cái tên đang phô trương muốn bẻ răng Kình Hân đã ngã uỵch xuống đất, bị hai tên vệ sĩ cao to hơn ép phải nằm sát đất.

“Hai con chó điên này bỏ ra!”

Đám vệ sĩ điềm tĩnh cầm một con dao găm đâm thẳng lên trước mặt hắn. Bị dọa hắn sợ xanh mặt không dám hó hé gì nữa.

Từ đằng xa có một bóng người đi tới, Ngọc Thuận dần đi khỏi góc khuất, bế đứa con gái ham chơi dưới đất, lau về máu nhem ra ở khóe miệng.

“Không sao rồi.”

Kình Hân úp mặt vào lòng ông khóc thút thít, bao uất ức trào ra không kìm được làm ướt hết áo ông.

Kình Linh thấy ba tới cứu kịp, vừa thấy may lại vừa thấy lo, may vì em gái đã được cứ, lo vì sắp tới cô phải đối mặt với người cha tàn nhẫn này.

Ngọc Thuận bước đến trước mặt Kình Linh, giơ tay tát thẳng vào mặt cô.

Kình Linh đứng hình, nhưng không hề định hỏi nguyên do.

“Đồ bất hiếu, bây giờ mày có chịu về nhà không?”

“Con không về.”

“Không về? Ông ngoại mày chết rồi! Mày còn không về?”

“Sao… sao ông lại chết rồi? Không phải lúc con đi ông vẫn ổn sao?”

“Được rồi. Mày không muốn về, tao cũng không cần nữa.” Ngọc Thuận tức giận phất tay áo, quay lưng ra lệnh cho thuộc hạ, “Chuẩn bị máy bay, lập tức trở về!”

Kình Linh nhìn người dời đi hết, cuối cùng cũng lựa chọn, cùng ông trở về.

Mất mấy ngày đau thương, tang lễ của ông cụ Lưu được chuẩn bị kỹ lưỡng cũng diễn ra thuận lợi.

“Chị ơi, chị về rồi đừng đi nữa được không?”

“Để chị kể cho em về anh em của chị nhé?”

“...” Kình Hân rất ghen tị, nhưng cuối cùng vẫn hé miệng ra hỏi, “Cái anh vô lễ nhấc em lên như bịch rác ấy tên gì vậy?”

“Ừm, anh ấy là Dụ Dục Thanh, anh ấy hơn chị ba tuổi năm nay hai mươi mốt, là anh em thân thiết nhất của chị!”

“Anh kia thì sao?”

Kình Linh cười mỉm, sau đó lại nói:

“Anh ấy là người chị yêu.” Cô cao hứng, lại tiếp tục nói, “Em biết cảm giác yêu một ai đó là thế nào không? Là rất nhớ nhung, rất muốn ở bên cạnh. Chị gặp anh ấy từ vài năm trước trong một lần cùng mẹ tới đất nước đó, khi ấy chị ngây ngô đâm phải anh ấy, sau đó thì chót rơi vào ái tình...”

“Đó là lý do mà chị bỏ đi đúng không?”

“Hừm, không hẳn.”

“Anh ta có đối xử tốt với chị không?”

“Tất nhiên là tốt.”

“Tốt hơn cả em sao?”

“Không thể so sánh, em là em gái chị thương yêu nhất, còn anh ấy là người chị không thể bỏ lỡ nhất!”

“Vậy chị muốn nói gì với em…” Kình Hân cụp mắt xuống, đã biết lời chị ấy muốn nói là gì.

“Kình Hân, chị tặng em con gấu bông này.”

Kình Linh đưa ra một con gấu bông màu nâu, trông rất đáng yêu, không to lắm, chỉ vừa để ôm.

“Em thích lắm.” Kình Hân vùi đầu vào trong lớp bông mềm mại của nó, cực kỳ yêu thích món quà này.

“Em nhất định sẽ giữ nó kỹ!”

“Có nó rồi, em có thể để chị đi được rồi, phải không?”

Món quà từ biệt này nhận cũng đã nhận, Kình Hân không còn muốn cản trở chị gái mình nữa.

“Ừm, từ giờ em sẽ coi nó là chị. Đến khi chúng ta gặp lại, em sẽ đưa trả nó cho chị, còn chị trả chị gái cho em được không?”

“Ừ, chị hứa!”

Lời hẹn ước ấy không biết là bao lâu, Kình Hân coi con gấu bông đó như vật báu, ngày đêm ôm ngủ, nó bị rách, cô liền tự tay khâu nó lại, năm ngón tay đều bị kim đâm vào. Giữ cho con gấu bông nguyên vẹn, đấy là cách duy nhất Kình Hân duy trì lời hứa của mình. Kình Hân vẫn luôn tin sẽ có ngày bọn họ còn gặp lại.

Nhưng chỉ sau đó một năm, tin dữ lại đổ về nhà. Kình Linh đã chết, thi hài cô được đặt trong quan tài, khi gặp lại thì chỉ là một cỗ thi thể lạnh ngắt. Kình Hân ôm con gấu bông, khi thấy chị gái quay lại gặp mình bằng cách này, cô sốc đến mức ba ngày ba đêm chìm trong cơn sốt. Ngày mai táng chị gái là một ngày mưa, cô cũng không thể đi theo tiễn chị gái chặng đường cuối cùng.

“Hư hức! Đồ thất hứa! Đã nói khi gặp lại chị sẽ trả cho em chị gái, vậy mà bây giờ… hức! Chị là cái đồ thất hứa!”

Thế là con gấu bông đó trong tuổi thơ của Kình Hân… đã không thể trả được.