Hợp Đồng Hôn Nhân Với Tổng Tài

Chương 42: 42: Gặp Chút Sự Cố






Mọi người dùng bữa xong , mỗi cặp đều lấy một con phân khối lớn chạy đi thăm quan khắp nơi trên thành phố S , Trương Nhã Tịnh không biết chạy phân khối lớn nên cô đã bị lẽ ra , Thời Tịch Ngọc lên tiếng.



.



"Hay anh chạy một mình đi , tôi chở Trương Nhã Tịnh.



.



"Hả , em muốn bỏ anh.



.



"Không có chở cô ấy thôi, bỏ anh hồi nào.



.



"Trời ơi , tổng tài nhà ta bây giờ biết miếu rồi.



.



Mọi người đều cười oà lên , Cao Vân Hi đuổi Đinh Hạ Vũ xuống xe.



.



"Này , cậu xuống xe đi.



.



"Ơ tại sao??

"Tôi chở Nhã Tịnh, cậu tự lái đi.



.



"Vì gái mà bỏ bạn.



.



" Trương Hạo Hiên nói.



.



"Em lên xe đi , cậu ấy chở em , Hạ Vũ đi một mình.



.



"Vâng" anh cúi xuống mở chống chân ra cho cô, cô vịnh vai anh, leo lên xe , sau đó mọi người khởi hành đi.



.



Mọi người vui chơi khắp thành phố , tới tối 7h thì đột nhiên trời đổ cơn mưa lớn , mọi người không lường trước được , mọi người đã gấp rút chạy về khách sạn, nhưng từ đoạn đường mọi người chạy về khách sạn khá xa , hơn 10 cây số, Cao Vân Hi và Trương Nhã Tịnh xe hị hư trong lúc chạy cùng mọi người nên đã tắt máy xe, anh và cô bị mọi người bỏ lại khá xa.



.





Anh phải vội vàng tấp vào ven đường kiểm tra xe, anh và cô đã bị ướt từ trên xuống dưới , mọi người chạy gần tới khách sạn đã nhớ tới cô và anh.



.



Thời Tịch Ngọc không thấy Trương Nhã Tịnh và Cao Vân Hi liền hỏi anh.



.



"Ủa , Anh Vân Hi và Nhã Tịnh đâu.



.



?

"Em không thấy họ đâu à.




.



"Tôi không thấy.



.



"Ủa , Vân Hi và Nhã Tịnh đâu.



.



"Không có hai người họ phía sau à.



,

"Không có.



.



"Chết tiệt, chạy về khách sạn trước đã.



.



"Ôm anh chặt vào.



.



Mọi người liền chạy thật nhanh về khách sạn trước vì cơn mưa ngày càng lớn , con đường khá trơn , xém chút nữa, Bắc Minh Phong và Thời Tịch Ngọc đã té xe, nhưng may là không sao.



.



Anh và cô đứng trú mưa trên đoạn đường khá vắng nhưng thật may , đi lại 1 -2 căn đã có khách sạn , cô vào anh đẩy xe đi lại đó.



.



Tới chỗ khách sạn , anh dắt xe để vào trong , cô chạy vào khách sạn , người cô và anh đã ướt từ nhũng , cô đi vào quầy lễ Tân.



.



"Cho tôi thuê hai phòng.



.



" anh ở đằng sau ra hiệu với nhân viên lễ Tân , anh đưa một ngón tay lên, ra hiệu là chỉ còn một phòng, nhân viên liền hiểu ý anh.



.



"Dạ xin lỗi cô, hiện bên tôi chỉ còn một phòng thôi ạ.



.



" cô quay đầu lại nhìn anh liền cười ngượng , cô hỏi.



.



"Vậy à, vậy cho tôi hỏi gần đây còn khách sạn nào không…" anh biết là trên đoạn đường này Vân còn một khách sạn nhưng anh lại lắc đầu nói với nhân viên là không có.



.



"À dạ không ạ , nếu muốn tìm khách sạn thì phải đi thêm 5 cây số nữa ạ, trên đoạn đường này chỉ có khách sạn của chúng tôi thôi ạ, tôi thấy hai người đã ướt vậy rồi nếu đi nữa sẽ cảm đấy.



.



Cô liền bất lực , cũng phải buộc thuê một phòng , trước khi cô lên đã nói với nhân viên.



.



"À có gì anh cho tôi xin thêm một cái chăn và một cái gối nha.



.



"Vâng ạ.



.



Cô đi lên phòng mở cửa vào đập vào mắt cô là một chiếc giường trên đấy có đầy hoa Hồng và hình trái tim làm từ hoa Hồng.



.



"Gì vậy trời.



.



" cô nói thầm trong miệng.



.



"À, em đi tắm trước đi không cảm đấy.



.



"Vâng, anh cũng lau người đi , không lại bệnh.



.



"Ừm.



.



Cô tắm xong liền nhớ ra mình không có gì để thay , cô lấy chiếc áo choàng tắm bận vào , đồ nội y cũng ướt hết không bận lại được , cô ngượng ngùng bước ra khỏi phòng tắm, cô đi ra đã thấy anh đang thu dọn đống bông hoa Hồng trên chiếc giường.



.



Anh nhìn cô chằm chằm cả hai má đều đỏ, anh nhìn cô không chớp mắt , cô ngại nên đã nói.



.



"Anh nhìn gì vậy.



.



"À không, anh đi tắm đây.



.



"Vâng.



.



Mọi người ở khách sạn đều quấn quýt gọi hai người đều không được, vì trùng hợp lúc đấy điện thoại anh và cô đều hết pin tới tắt nguồn.



.



Hên lúc đấy có dây sạc , nên cô đã sạc điện thoại để lên nguồn, để gọi mọi người bảo là mình an toàn , vì lên nguồn , cô đã nhận được cuộc gọi của Thời Tịch Ngọc.



.



Cô bắt máy Thời Tịch Ngọc liền nói.



.



"Này , cậu có sao không đấy , sao gọi cậu mãi không được.



"Tớ không sao , xe bọn tớ bị gặp chút sự cố giữa đường , giờ đã tìm được một khách sạn để thuê rồi, cậu yên tâm đi.



.



"Làm bọn tớ hết hồn , sao tớ gọi cậu không được.



.



"Điện thoại tớ và anh ấy hết pin.



.



"OK , cậu thay đồ đi coi chừng bị cảm đấy, giờ mưa khá lớn , bọn tớ không đi đón cậu được.



.





"Không sao đâu, mai bọn tớ về sớm.



.



Anh từ phòng tắm bước ra , nói với cô, anh không biết lúc đây với đang nói chuyện với Thời Tịch Ngọc.



.



"Em không ngủ đi , đắp chăn vào , không cảm đấy.



.



"Này cậu và Vân Hi ở chung phòng à.



.



" Cô chưa kịp ra hiệu với anh là im lặng, đầu dây bên kia Thời Tịch Ngọc đã nghe thấy, cô vội vàng tắt máy.



.



"Này , Alo Alo.



.



"Sao vậy , bọn họ có sao không,.



"Trương Hạo Hiên lo lắng cho em gái mình liền hỏi Thời Tịch Ngọc.



.



"Dạ bọn họ vẫn ổn , nhưng hình như có gì đó lạ lắm.



.



"Sao vậy em.



.



"Hai người đó ngủ chung phòng.



.



"Có gì đâu mà lạ , yên tâm đi bạn em không bị gì đâu.



.



"Em vẫn không tin tưởng anh ta.



.



" cô lắc đầu và đi cùng Bắc Minh Phong lên lầu:.