Hợp Đồng Hôn Nhân Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 94: Sợ Sấm




Thương Ngạn Thần sấy khô tóc cho Nhã Hân xong thì tóc cô cũng khô rồi nhưng chỉ là đầu có chút rối vì cách anh sấy không đúng làm cho tóc của cô rối mù lên.

“Đây là lần đầu tiên anh sấy tóc cho con gái, nên có chút không đúng lắm”

Nhã Hân đưa tay lên vuốt vuốt lại cho thẳng tóc “Không sao, anh mau đi tắm đi. Em ngủ trước đây”

“Ngủ ngon” Thương Ngạn Thần

Nhã Hân nằm xuống giường cô kéo chăn che hết người chỉ để hở mỗi cái đầu “Ngủ ngon”

Thương Ngạn Thần không nói gì nữa anh mở cửa đi vào trong nhà tắm. Tiếng nước róc rách từ trong nhà tắm truyền ra khiến tim cô đập thình thịnh, khuôn mặt đỏ bừng. Cô lấy chăn che kín hết đầu mình lại không để hở chỗ nào.

Aaaa! Nhã Hân trong đầu mày đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy.

Một lúc sau…

“Cạch”

Thương Ngạn Thần tắm xong anh bước ra ngoài trên người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn che đi thân dưới.

Nhìn thấy cô chùn chăn kín đầu anh sợ cô sẽ ngợm thở. Liền đi đến kéo chăn trên đầu cô xuống “Em không sợ ngợp thở sao?”

Nhã Hân giật mình nhìn thấy anh chỉ quấn mỗi một chiếc khăn, còn bên trên thân hình đầy mạnh mẽ quyến rũ không chỗ nào che đậy từ cơ bắp đến từng múi thịt đều rất rõ nét mê người.

“…”

Thương Ngạn Thần thấy lạ trời không nóng nhưng sao mặt của cô lại đỏ vậy. Anh đưa đôi tay mát lạnh lên sờ chán cô “Sao mặt em nóng vậy! Bị ốm rồi à?”

Nhã Hân lập tức gạt tay anh ra trả lời “Không phải! Tại em thấy hơi nóng thôi”

“Nóng sao?”



Nhã Hân lúng túng “Ừm chính là nóng đó! Anh kệ em đi mà mau đi ngủ đi”

Thương Ngạn Thần cũng không làm phiền cô nữa anh cầm điều khiển lên giảm điều hoà xuống còn hai mươi năm độ. Anh đi đến mở tủ ra trải cho mình một cái đệm dưới đất rồi lấy chăn, gối mới từ trong tủ ra nằm xuống.

Ban đêm yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng róc rách của mưa. Bên ngoài trời lúc này cũng suất hiện những tiếng kêu của sấm, và những tia loé sáng của chớp.

Nhã Hân trong chăn run cầm cập, cô sợ sấm…trước kia lúc cô còn nhỏ khi nghe thấy tiếng sấm chớp là cô lại thấy ám ảnh. Chỉ là một đứa bé chưa hiểu chuyện bị vứt ở cô nhi viện vào đúng hôm trời mưa, lúc đấy còn có sấm chớp. Kể từ đó đến bây giờ cô thật sự rất sợ sấm chớp.

“Huhuuuu…huhuu…huuuu”

Thương Ngạn Thần nghe thấy tiếng Nhã Hân khóc trên giường anh lo lắng chạy lại bên cô.

“Hân Hân…Hân Hân…Em sợ sấm chớp sao?”

Nhã Hân nghe thấy Thương Ngạn Thần gọi tên mình cô liền mở chăn ra ôm chầm lấy anh.

Cô ôm rất chặt “Em…Em sợ sấm…anh…anh ở lại với em được không? Đừng bỏ em đi được không?”

Thương Ngạn Thần lo lắng xoa đầu cô gái nhỏ trong lòng mình “Anh không đi! Anh sẽ ở lại đây với em. Ngoan không có gì phải sợ, có anh đây rồi”

Nhã Hân nghe được những lời đó của Thương Ngạn Thần cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Thương Ngạn Thần ngồi trên giường mà xoa đầu cô gái nhỏ trong lòng

Sau một lúc không còn nghe thấy tiếng sấm nữa Nhã Hân mới bình tĩnh trở lại, nhưng cô vẫn rất sợ

“Thương Ngạn Thần…!”

“Hửm…” Anh nhìn cô

Nhã Hân “Anh ngủ cùng với em nha”



Thương Ngạn Thần dường như không tin vào tai mình anh hỏi lại cô một lần nữa “Em vừa nói gì cơ?”

Nhã Hân lúng túng đẩy anh ra “Không muốn thì thôi em đi ngủ đây!”

Thương Ngạn Thần không cho Nhã Hân đi ngủ anh xoay mặt cô lại đối diện với mặt mình hí hửng nói: “Muốn! Rất muốn”

Nhã Hân đánh nhẹ vào tay anh “Chỉ là cho anh ngủ cùng thôi. Anh đừng mơ mà động vào em!”

Nhã Hân vừa nói xong Thương Ngạn Thần đã cúi xuống chặn cánh môi ánh đào của cô lại

“Ưm...”

“Được! Anh không động vào em”

Nhã Hân trừng mắt với Thương Ngạn Thần “Vậy vừa rồi anh làm cái gì đó!”

“Chỉ hôn thôi chứ không tính là động. Em xem tay anh có động vào người em đâu, mà từ nãy tới giờ là toàn em xâm chiếm cơ thể anh đấy chứ? Anh chỉ muốn bù lại lỗ thôi mà!”

“Anh…” Nhã Hân tức hộc máu. Thật là cãi nhau với anh cô thà cãi với đầu gối mình còn hơn.

“Ngủ thôi” Thương Ngạn Thần lập tức ôm Nhã Hâb nằm xuống không để cho cô phản kháng tay anh làm gối cho cô, mặt cô hướng vào trong lồng ngực rắn chắc của anh thở phì phò.

“Em bảo là anh không được chạm vào người em cơ mà!”

“Ngủ đi! Nếu em vẫn còn nhiều sức thế hay là hai chúng ta vận động một chút cho dễ ngủ hơn nhá!”

“Vận động cái đầu anh ý!”

“…”

Nhã Hân mệt mỏi khi tranh chấp với anh cả nửa ngày, mắt cô lúc này cũng đã trở lên lim dim liền không chịu nổi nữa. Cô cứ thế mà ngủ thiếp đi trong lòng tay của anh.