Hợp Đồng Hôn Nhân Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 82: Quán Vỉa Hè




Cả ngày Nhã Hân đều không bán được một bông hoa nào. Đến khi cô chuẩn bị đống cửa tiệm thì cô vẫn thấy Thương Ngạn Thần ung dung ngồi đấy

Nhã Hân thật sự không thể hiểu nổi bằng một thế lực nào đó mà anh ta có thể ngồi đó cả nửa buổi mà không hề cảm thấy nhàm chán.

Nhưng cô hoàn toàn không biết rằng anh ngồi đây chủ yếu là để ngắm cô cũng đủ rồi. Và điều quan trọng nhất là loại bỏ những tên suốt ngày lẻn mạng đến đây mua hoa của cô.

“Để anh đưa em về!”

“Không cần từ đây cách nhà tôi không xa tôi có thể tự đi bộ về!”

“Vậy anh đi bộ về cùng với em!” Thương Ngạn Thần đứng dậy kéo tay cô rời đi

“Em đói chưa? Chúng ta cùng đi ăn cơm rồi hẵng về nhà.”

Nhã Hân lập tức từ chối “Tôi không đói…”

Câu nói vừa dứt thì bụng cô “Ọt…ọt…ọt…” Nhã Hân đứng hình nhìn vào chiếc bụng của mình vừa tức vừa xấu hổ. Cô lúc này thật muốn đào cho mình một cái hố rồi nhảy xuống mất.

Thương Ngạn Thần liếc mặt nhìn xuống bụng cô, không nặng không nhẹ nặn ra một câu “Có phải em không muốn đi ăn cùng với anh nên mới nói dối đúng không?”



Nhã Hân nhướng mày nhìn lại anh, bây giờ cô cảm thấy chuyện xấu hổ của mình vừa rồi là quá thừa thãi đi “Đúng thì sao? Còn nữa chú Thương này tôi và chú hình như cũng không thân thiết đến nỗi chú phải nắm tay tôi trên đường như vậy chứ? Tôi còn chưa có bạn trai đâu lỡ để người khác nhìn thấy thì sau này tôi tìm chỗ dựa cho tương lai của tôi kiểu gì đây!”

Thương Ngạn Thần nhíu mày “Em dám tìm người đàn ông khác xem tôi có lột da hắn ta không? Em quen thằng nào tôi lột da thằng đấy ném cho cá mập ăn. Còn nữa em thay đổi cách xưng hô ngay cho tôi!” Nói xong Thương Ngạn Thần kéo cô về phía ô tô của mình.

Nhã Hân vẫn nhất quyết không chịu đi cùng anh “Thương Ngạn Thần…chú điếc à! Tôi nói tôi không đói!”

Thương Ngạn Thần quay đầu lại nhìn cô ánh mắt anh lạnh lẽo xuyên thấu chiếc bụng đang kêu ọt ẹt nãy giờ của cô

“Em không đói nhưng bụng em đói. Tôi mời bụng của em ăn chứ tôi không mời em ăn.”

“Bụng tôi là ở trên người tôi. Nó còn chưa đồng ý đi…ọt…ăn…cùng…ọt…anh…ọt…đâu!”

Không biết do cô quá đói hay do cái bụng của cô dám chống đối cô mà kêu không ngừng nghỉ. Nhưng Nhã Hân lại rất cứng miệng nói ra câu nào là bản thân cô lại chống đối lại cô câu đó, đứng từ nãy đôi co với Thương Ngạn Thần nãy giờ cô quả thật đói meo cả bụng rồi, chỉ muốn nhanh chóng về nhà tự nấu cho mình một bát mì rồi nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Không biết hôm nay là ngày gì mà cô lại đen thế không biết. Lần sau trước khi ra khỏi cửa cô nhất định phải xem phong thuỷ xem ngày hôm đó nên bước chân phải hay chân trái ra ngoài trước.

Thương Ngạn Thần nhìn từ trên đỉnh đầu cô xuống, dáng người nhỏ nhắn nhưng cái miệng thì lại càng chống đối bản thân mình, luôn đi ngược lại

“Có thật là em không đói? Em nhìn xem cái bụng của em biểu tình từ nãy tới giờ như thế nào? Tôi nói rồi tôi không mời em ăn mà tôi mời bụng của em. Em không đi cùng vậy thì cứ đứng ở đây cho đói chết đi”



Nhã Hân nhìn Thương Ngạn Thần một hồi rồi đắn đo cũng quyết định lên xe đi ăn cùng với anh.

Dù sao cô cũng đang đói đi ăn cùng với anh cô cũng không thiệt thòi gì.

Trên đường đi Thương Ngạn Thần quay sang nhìn gương mặt vô hồn của Nhã Hân, anh tuỳ ý hỏi “Em muốn ăn gì anh đưa em đi”

Nhã Hân không trả lời luôn cô suy nghĩ một chút. Dù sao thì anh ta cũng là tổng giám đốc nổi tiếng toàn cầu của tập đoàn Thương thị chắc chưa bao giờ được đặt chân đến mấy quán ăn vỉa hè bình dân. Nếu anh đã đồng ý đưa cô đi ăn thì đừng trách cô ra tay quá đáng.

“Tôi muốn ăn thịt xiên que ở vỉa hè!”

Thương Ngạn Thần vẫn bình tĩnh lái xe “Đấy là cái gì?”

“Là thịt được người ta cắt ra từng miếng vừa ăn rồi sâu lại thành một xiên rồi đem nên nướng với than, cho chút da vị vừa ăn là có thể thưởng thức được.” Nhã Hân bình tĩnh giải thích cho người lần đầu tiên mới nghe thấy món ăn xiên que này.

Theo sự chỉ dẫn của Nhã Hân, Thương Ngạn Thần đưa cô tới một quán thịt xiên que rất đông khách ở vỉa hè.

Vừa đến nơi mùi khói nướng thịt và bụi bẩn khiến Thương Ngạn Thần cảm thấy hơi khó chịu. Xung quanh thì rất ồn ào, vỏ lon, vỏ chai rượu vứt la liệt trên mặt đất. Thật sự rất mấy vệ sinh. Không ngờ món mà Nhã Hân đề nghị lại là một món ăn không hợp vệ sinh như vậy.

Anh nhìn cách ông chủ nướng thịt thì trong lòng thầm nghĩ “Nó có thể ăn được sao?” Than bụi dính hết vào thịt mà lại là món ngon của rất nhiều người. Mà chủ yếu xung quanh toàn những người tầm thường, những đám thanh niên ăn chơi trác táng nhạu nhẹt say xỉn. Còn dùng những từ ngữ dung tục như thể đây là một nơi không phù hợp với cô. Ấy vậy mà đây lại là món ăn yêu thích của cô.