Trần Uy Bằng không ngắm đom đóm nữa, anh đi vào sảnh lại thấy được Trần Cảnh Văn đang bế Tô Thu Vũ trên tay. Cô đã sớm ngủ say.
Trần Cảnh Văn không nói gì chỉ nhìn Trần Uy Bằng một cái lạnh lùng, anh bế Tô Thu Vũ về phòng ngủ của chú. Nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường êm ái, đắp chăn cho cô.
"Thu Vũ đã chạy đến quán rượu. Chú nên để ý đến cô ấy nhiều hơn" Trần Cảnh Văn nói rồi bỏ đi
Trần Uy Bằng nhìn theo cháu trai, trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu. Dù có tuyệt tình thế nào nhưng khi nhìn thấy người ta chạm vào cô gái của mình cũng sẽ biết ghen. Không phải hôm trước cô vừa đoạn tuyệt với Trần Cảnh Văn sao? Hôm nay đột nhiên đi uống rượu cùng nó? Trong đầu anh rất nhiều suy nghĩ hiện lên.
Anh nhìn khuôn mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Rõ ràng cô biết bản thân đang mang một đứa bé, vậy mà lại chạy đến quán rượu để mùi rượu khắp người như vậy. Trần Uy Bằng sống nhiều năm, anh từng thấy những người phụ nữ ma cà rồng khác đang mang thai sẽ cao hứng mà uống rượu, nhưng ít ra Tô Thu Vũ là con người, anh biết cô uống rượu sẽ hại thai nhi.
Trần Uy Bằng không hiểu được, cô lại ghét con đến mức đó.
Vì những suy nghĩ bất mãn mà lực đạo trên tay anh càng tăng, Tô Thu Vũ như cảm nhận được đau đớn liền rên rỉ không hài lòng:
"Ưm...Cảnh Văn, anh làm gì thế?"
Trần Uy Bằng cảm giác một cỗ chua trong cổ họng, đến cả lúc ngủ cô cũng gọi tên Trần Cảnh Văn, hay là cô vẫn còn thích nó? Thật sự như lời cô nói.
Nghĩ vậy, Trần Uy Bằng không thể chịu đựng. Anh tức giận đè cô trên giường, hai tay giữ chặt hai tay cô:
"A...Trần Uy Bằng anh làm gì thế?" Cổ tay bị vặn đến phát đau, Tô Thu Vũ tỉnh giấc lại thấy được Trần Uy Bằng trên thân mình.
Ma cà rồng vốn khác con người, anh không cần dùng sức cũng có thể khiến cô đau, nếu dùng sức cổ tay cô nhất định sẽ gãy.
"Em đã đi đâu? Đã làm gì với Trần Cảnh Văn?" Anh tức giận tra khảo cô
Hai chân mày Tô Thu Vũ nhíu chặt, cũng không nhận ra chồng mình đang ghen, căn bản chỉ nghĩ Trần Uy Bằng đang phát điên gì đó.
"Làm gì cũng không liên quan đến anh! Buông ra!"
Trần Uy Bằng lúc tức giận sẽ không để ý gì cả, lại không nhận ra vợ bị anh làm đau. Tô Thu Vũ càng giãy, anh càng giữ chặt vậy nên chỉ khiến cô càng đau hơn.
"Rõ ràng em biết bản thân đang mang thai, vẫn còn đi uống rượu. Lại còn đi uống cùng Trần Cảnh Văn? Tô Thu Vũ, em nên nhớ em là vợ anh! Có phải muốn hàn gắn lại với nó không?"
Tô Thu Vũ cũng không còn gì để nói, hiện tại cô lười giải thích. Đúng là cô đã nói chuyện rõ ràng với Trần Cảnh Văn, nhưng như vậy nghĩa là hai người không thể làm bạn sao? Thật nực cười!
Anh biết cô mang thai còn đối xử với cô như vậy. Trần Uy Bằng là không muốn cô tiếp xúc với Trần Cảnh Văn, thật giống đang canh giữ món đồ quý giá của mình. Là độc chiếm sao? Coi cô là một món đồ chơi như những gì anh nói? Một món đồ không thể bị người ta động chạm?
"Anh đã nghe tôi và anh ấy nói chuyện rồi cơ mà! Còn tức giận gì?"
Đúng là anh nghe cô nói chuyện với Trần Cảnh Văn, cũng nghe được cô sẽ không ở bên anh. Nhớ lại càng tức:
"Đau quá! Buông ra!" Tô Thu Vũ đau đến ứa nước mắt, tay sắp bị vặn gãy rồi!
Nhưng trông Trần Uy Bằng cũng không có gì quan tâm. Trong đầu anh lúc này chỉ có những lời cô cự tuyệt mình.
"Tô Thu Vũ, em đừng mơ tưởng nữa. Trần Cảnh Văn sẽ không thích em đâu! Em là vợ của chú nó, cũng không còn trinh tiết, đến cả con cũng có rồi. Nó cần một người như em sao?"
Trần Uy Bằng lại cứ không nói lý lẽ với cô như vậy. Rõ ràng đã nói không có gì rồi:
"Trần Uy Bằng, là anh ép tôi! Là anh cưỡng b.ức tôi, là anh ép tôi mang thai! Anh là kẻ hủy hoại cuộc đời của tôi!" Tô Thu Vũ đem những gì uất ức nói ra hết.
Nếu năm đó ở trong rừng Trần Uy Bằng không cưỡng b.ức cô, cô cũng không khổ sở như vậy. Năm đó Tô Thu Vũ chỉ 17 tuổi thôi, lại phải chịu cú sốc tâm lý lớn, bị người ta sỉ nhục, nói cô rẻ mạt, đê tiện. Cô còn nhỏ như vậy mà đã mang thai rồi lại xảy mất. Nó để lại bao nỗi đau trong cô, Trần Uy Bằng có hiểu không? Đến cả đứa bé hiện tại cô đang mang, cũng là ngoài ý muốn. Cô đã xin anh đừng bắn vào trong, nhưng anh cứ không nghe!
Từng lời nói của cô như đánh thẳng vào lòng anh, đau! Nhưng rõ ràng anh cũng đang cố gắng bù đắp những tổn thương cô phải chịu đựng, nhưng cô cứ không chấp nhận anh, lại chỉ thích mỗi cháu trai anh, ghét anh.
Trần Uy Bằng cúi người ngậm lấy đôi môi cô. Nụ hôn mạnh bạo như trừng phạt. Một nụ hôn chứa chất bao nhiêu căm phẫn của anh giáng xuống đôi môi mềm mại của cô. Từng nhịp, từng nhịp, anh xâm nhập vào trong càn quét mạnh mẽ nhất có thể khiến cô đau rát mà đập vào ngực anh.
Cô khóc, nước mắt chứa bao sự tủi nhục và đau đớn do anh gây ra trên đôi môi cô. Thấy cô khóc lòng anh quặn thắt nhưng anh không thể dừng lại khi thấy cô lại gần Trần Cảnh Văn, anh thực sự chỉ muốn dày vò cô. Sự ghen tuông che mất đôi mắt của anh.
Ánh trăng sáng chiếu vào cửa sổ, gió thổi qua, cánh rèm trắng tung bay cuồng loạn. Trong căn phòng tối được ánh sáng bên cửa sổ chiếu sáng, chỉ thấy Trần Uy Bằng đang cật lực cưỡng hôn cô gái dưới thân, mặc cô vùng vẫy trong nước mắt.
Anh hôn mạnh đến nỗi chỉ muốn xé toạc miệng cô ra. Cô vì Trần Cảnh Văn có thể làm tất cả, ban đầu ghét anh nhưng vì có tủy cho Trần Cảnh Văn lại chấp nhận làm chuyện trên giường với anh vô số lần, bây giờ vốn đã ly hôn lại quay về cũng là vì nó. Rốt cuộc cô coi anh là thứ gì đây?
Chiếc áo sơ mi trên người cô lại dễ dàng bị anh xé rách, làn da trắng nõn của cô hiện ra. Cho dù cô có giãy giụa, có đấm vào người Trần Uy Bằng thì cũng không có tác dụng. Cô biết anh đang muốn làm gì. Quả nhiên chỉ là như vậy, Trần Uy Bằng vẫn chỉ là Trần Uy Bằng thôi.