Trần Uy Bằng cười khổ, Tô Thu Vũ nói anh ép buộc và làm khó cô? Anh so với Chu Triết Trạch điên loạn đó vẫn là chân thành hơn, anh yêu cô thật lòng. Anh không khỏi suy nghĩ, Chu Triết Trạch khiến cô kinh tởm, cô xem anh là Chu Triết Trạch thứ hai, cũng kinh tởm anh sao?
Dưới cơn mưa nặng hạt và bầu trời âm u, tiếng mưa lách tách vang dội, nụ cười của Trần Uy Bằng có chút đáng sợ khiến Tô Thu Vũ hoang mang. Anh bất ngờ kéo cơ thể ướt sũng của cô vào lòng mình, tay đánh chiếc ô qua một bên che mắt người qua đường.
"A...!" Tô Thu Vũ bị hành động của anh làm giật mình
Trần Uy Bằng cúi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô. Tô Thu Vũ mở to mắt hoảng loạn muốn đẩy anh ra nhưng anh lại càng ôm cô chặt thêm. Ai mà biết được Trần Uy Bằng gần đây luôn tỏ ra chân thành lại cưỡng hôn cô ngay trên đường như vậy. Anh tự biết mình không phải chính nhân quân tử nên càng cố giữ cô mà cắn mút, ép cô giao lưu môi lưỡi với mình ngay trên con đường vẫn còn có người qua lại.
"Ưm...bỏ ra!" Tô Thu Vũ thật vất vả mới đẩy được anh ra
Nhưng Trần Uy Bằng mất lí trí rồi, mắt anh đỏ ngầu, mặc kệ trời đang mưa, mặc kệ cô phản kháng, mặc kệ người qua đường anh lại lần nữa hung hăng chiếm lấy môi cô, hưởng thụ dư vị ngọt ngào. Tô Thu Vũ là người khiến Trần Uy Bằng kiên nhẫn nhất, có lẽ là không thể khiến cô suy nghĩ khác, anh không thể tiếp tục kiên nhẫn nhất thời phát tiết.
Dưới cơn mưa lớn, người ta đi qua chỉ thấy sau chiếc ô màu vàng kia có cặp đôi đang rục rịch bên trong, không rõ đang làm gì. Tiếng mưa rơi át đi tiếng thở dốc, những tiếng "chùn chụt" vẫn nên có và tiếng Tô Thu Vũ đấm bôm bốp trên ngực Trần Uy Bằng!
Nhưng có lẽ bọn họ cũng biết được, chỉ là không muốn nghĩ nhiều về chuyện của người ta, có nghĩ cũng chỉ là thấy cặp đôi kia quá ngọt ngào, quấn quýt ngay ngoài đường thế kia.
Mãi đến khi Tô Thu Vũ khó thở, cái người không biết chừng mực kia mới buông môi cô ra, một tay vẫn ôm chặt cô.
Tô Thu Vũ ánh mắt lộ rõ sự hoảng hốt, cô lập tức ra tay tặng cho Trần Uy Bằng một cái tát, tiếng "chát" vang dội át hẳn tiếng mưa rơi, lực mạnh đến nỗi 5 ngón tay đỏ in trên mặt anh.
"Trần Uy Bằng anh vô sỉ! Buông tôi ra!" Cô liên tục dùng sức đẩy anh, còn cào cấu nhưng đều vô ích. Anh chỉ dùng một tay giữ cô mà khiến cô khổ sở, vùng vẫy đến đâu cũng không thoát ra được.
Cái tát của cô thật là lực không nhỏ, anh cảm thấy có chút đau. Không tức giận, trái lại còn thoải mái vì bị tát. Đây mới đúng là Tô Thu Vũ:
"Không buông!" Anh nói
"Đây là ngoài đường!"
Tô Thu Vũ không chấp nhận loại chuyện này xảy ra với mình. Nhưng Trần Uy Bằng lại làm như không có gì:
"Bọn họ không thấy!"
"Trần Uy Bằng, anh điên rồi!"
"Đúng, anh là điên rồi!"
Điên vì cô.
Anh nhận ra rõ ràng, hồi trước ánh mắt cô đối với anh là lúc si mê lúc lạnh nhạt. Trần Uy Bằng cũng suy nghĩ cẩn thận, nghĩ rất nhiều mới dám nói ra tình cảm của mình cho cô biết. Nếu cô không có chút tạp niệm nào với anh vì sao lại có những hành động đó? Ghi nhớ lời anh nói về đom đóm, cùng anh đi chơi, kết vòng hoa cho anh, đến lúc ly hôn vẫn lo anh sẽ bị ông nội và bố khiển trách, lúc anh ngủ say cô sẽ chăm chú nhìn...
"Em cũng thích anh, không phải sao?"
Câu hỏi này làm sao Tô Thu Vũ có thể trả lời thật lòng. Bị tên ma cà rồng này theo sau, cô đã rất phiền rồi:
"Tôi không thích anh, chỉ coi anh là bạn. Nếu anh đã yêu tôi thì nên buông tay, để tôi hạnh phúc. Anh biết người tôi thích là Cảnh Văn mà"
Ma cà rồng với giác quan nhạy bén. Trần Uy Bằng nhận ra nhịp tim cô đập nhanh thất thường, cô rõ ràng là nói dối. Cô nói anh yêu cô mà còn muốn anh buông bỏ.
"Vậy tại sao em lại thích nó?"
Câu hỏi trí mạng. Tô Thu Vũ yêu chàng trai đứng dưới ánh trăng sáng, còn sáng hơn cả mặt trời, anh đem lại hi vọng cho cô, để cô sống tiếp. Cô cuộn chặt tay, người đó vốn dĩ là Trần Uy Bằng, không phải Trần Cảnh Văn. Những năm qua, cô bị lừa như vậy.
Trần Uy Bằng cưỡng b.ức cô trong rừng, khiến cô tuyệt vọng, không muốn sống, anh lại mang vẻ mặt của Trần Cảnh Văn đến an ủi cô thật lòng, khuyên cô sống tiếp. Đúng vậy, vì anh mà cô chịu bao nhiêu tủi nhục, sao cô lại cứ không biết sai, yêu anh cơ chứ? Bây giờ anh lại còn mang chuyện này ra để hỏi ngược cô. Nếu cô thừa nhận mình thích Trần Cảnh Văn vì chuyện đó, nhất định Trần Uy Bằng sẽ biết cô thích anh.
Tô Thu Vũ không trả lời khiến Trần Uy Bằng vô tình gia tăng lực ở tay, ôm cô chặt thêm. Lẽ nào những gì anh cảm nhận được đều là nhầm lẫn? Cô thật sự đem lòng yêu Trần Cảnh Văn? Nghĩ đến việc cô thầm thương tên nhóc kia anh không kìm nén được cơn ghen.
Tô Thu Vũ nhăn mặt, eo bị ôm phát đau:
"Đau..."
Trần Uy Bằng cũng nhận ra mình dùng lực mạnh vội buông lỏng tay. Anh cứ vậy mà ôm cô đi, cẩn thận che ô cho cô.
"Anh muốn mang tôi đi đâu chứ?" Cô biểu tình chống đối, nhưng sức anh quá tốt, cô chỉ có thể đi theo.
"Trời đang mưa, nhà anh ở gần đây. Em ghé qua uống chút trà"
"Uống trà thì uống, đừng có ôm tôi như vậy!"
Ôm ấp nhau mà đi trên đường thế này người ta nhìn vào sẽ kì lắm.
Trần Uy Bằng biết cô sẽ nghe lời nên buông cô ra.
Kết quả Tô Thu Vũ thật sự theo Trần Uy Bằng đến nhà anh. Là một căn nhà bình thường, không phải là biệt thự như mọi khi. Nhưng mà vẫn lớn hơn nhà cô mấy lần. Tô Thu Vũ trong lòng không khỏi nghĩ ngợi, nhà anh ở khắp mọi nơi hay sao chứ? Lúc chỗ này khi thì chỗ kia, hôm trước cô vừa chạy ra khỏi một căn biệt thự khác của anh.
Vào trong Trần Uy Bằng cẩn thận mang dép đi trong nhà vào cho cô, để đôi giày cao gót ướt kia bên ngoài. Chẳng qua là cả người cô đều ướt mưa, chiếc váy màu xanh dương nhẹ nhàng cũng bị nước mưa làm cho ướt đẫm.
Anh mang cô đến phòng tắm, cưỡng ép cởi váy cô:
"Trần Uy Bằng...anh...anh làm gì thế?" Tô Thu Vũ hốt hoảng, khuôn mặt đã tái mét, cô sợ, sợ anh giống đêm hôm đó. Hai tay ngăn cản động tác của anh.
"Cởi váy. Em bị ướt mưa, sẽ bị cảm đấy. Cởi ra để anh mang đi giặt rồi sấy khô giúp em, lát nữa là có thể mặc về" Anh thoát khỏi tay cô
Trần Uy Bằng muốn giặt quần áo giúp cô? Đây có phải là Trần Uy Bằng không vậy?
"Để tôi tự làm. Lát nữa tôi sẽ tự giặt" Tô Thu Vũ nói
"Được rồi, vậy em tắm rửa đi. Dầu gội và sữa tắm bên đó, em thích dùng loại nào thì cứ dùng"
Trần Uy Bằng rời khỏi phòng tắm, anh đóng cửa lại. Tô Thu Vũ thở phào, anh không manh động.