Trong lúc không biết Tô Thu Vũ đạt cao trào lần thứ mấy, cuối cùng Trần Uy Bằng cũng chuẩn bị thả ra binh đoàn.
"Đừng...Đừng bắn vào trong..."
Giọng cô mềm yếu, nhìn anh cầu xin. Có điều những lời anh nghe được lại biến thành cô không muốn anh bắn vào, không muốn có con với anh.
Sao có thể để đêm nay hoang phí, anh không nỡ làm bố thất vọng. Anh gồng mình, vẫn là giải phóng bên trong. Nhận t.inh dịch ấm nóng, cô run lên tiếp nhận. Cô thấy anh thật ngang ngược, càng nói không được anh càng làm đến.
Anh nhất quyết không làm theo cô mong muốn, cô là của anh, anh muốn từ trong ra ngoài cơ thể cô đều tràn ngập hơi thở của anh.
Cuối cùng là đêm đó anh vẫn ép buộc cô, điên cuồng muốn cô hết lần này đến lần khác.
***
"Được rồi...mệt...ưm..." Cô nỉ non.
"Đi tắm trước rồi ngủ sau" Anh trầm thấp nói
Cô gật đầu, ngay giây sau liền bị anh bế lên. Kiểu bế này khiến hai chân cô câu chặt lấy anh, cô phải ôm lấy cổ anh. Lúc di chuyển bộ ngực đẫy đà của cô cọ cọ vào cơ ngực rắn chắc của anh, sát thương chí mạng. Cô cảm thấy gậy t.hịt cứng nóng cứ chà xát vào mông cô, cô bất giác đỏ mặt. D.âm h.uyệt vậy mà lại không biết liêm sỉ chảy nước.
Vào đến phòng tắm, anh vẫn không thả cô xuống mà xả nước vào bồn. Giây sau trong tư thế bế cô mà để cô dựa vào tường. Bức tường lạnh, chân cô gấp gáp siết chặt hông anh. Cảm giác c.ự vật cọ xát bên ngoài, chọc chọc muốn cắm vào. Hai cánh hoa mấp máy, khe t.hịt hồng hồng rỉ nước. Giọng anh vang lên bên tai cô:
"Mới cọ hai lần lại ướt rồi, có phải chỗ này vẫn chưa đủ không?"
"Không có..." Giọng cô yếu mềm, cảm giác thứ to lớn đó đang bị cánh hoa kẹp lấy.
"Anh vẫn chưa ra, nốt lần này rồi tắm"
Cô khẽ gật đầu chấp thuận, c.ự vật cực lớn từ từ tiến vào, tiểu h.uyệt gấp rút nuốt lấy. Ở tư thế này có chút lạ, anh giữ chặt cô, bắt đầu ra vào. Khoái cảm đánh úp cô, tiếng rên "aa" cứ đều đều. Mới đầu khi tiếp xúc thân thể với anh còn thấy có khó khăn, bây giờ lại luôn thấy sướng, bất cứ khi nào cũng có thể chấp nhận bị anh xâm phạm, h.uyệt t.hịt ngày càng mẫn cảm, chỉ cần anh đụng chạm là chảy ra chất lỏng. Nhưng làm gì có ai bị kích thích mà không có phản ứng?
Thân thể cô dựa vào tường nhưng không ngừng rung lắc theo nhịp của anh, cô thấy mình sắp đến rồi:
"Trần Uy Bằng...aaa...mau bắn đi....ưm...mau lên...haa..."
"Chờ chút..."
"A...không được rồi...sắp ra...a..ah...đừng đâm nữa...ưm...anh mau bắn...ah"
Anh dùng sức đâm cô thêm chục cái, sau đó một dòng t.inh dịch đậm đặc nóng hổi bắn thẳng vào trong. C.ự vật mềm xuống đi ra khỏi nơi ấm áp. Cô oằn mình tiếp nhận. Anh dựa vào cô, thở dốc.
Toàn bộ hoa h.uyệt được rót đầy, bụng dưới hơi trướng lên, tử cung chứa đầy t.inh dịch càng thêm nóng bỏng. Tiểu h.uyệt cao trào phun ra một dòng d.âm thủy cùng với t.inh dịch. Trong tư thế này bụng anh bị d.ịch thủy tưới ướt, từng giọt rơi xuống sàn. Anh cảm thấy cơ thể cô như làm từ nước, đêm nay đã ra rất nhiều rồi.
Cuối cùng cũng kết thúc, cả người cô mềm như cọng bún. Anh bế cô vào bồn tắm, cả hai cùng ngâm mình trong nước ấm tắm rửa. Sau khi tắm xong anh dùng khăn bông lau cho cô, mang cô ra ngoài. Cũng không mặc quần áo mà để cô lên giường, đưa chăn đắp cho cô.
"Tôi chưa mặc đồ mà"
"Để sau đi, không phải em mệt à?" Anh nằm xuống cạnh cô.
Lần này anh kết thúc nhanh hơn nên cô cũng không phải mệt mỏi như mọi khi. Nói là nhanh nhưng thật ra trận chiến kéo dài từ 9 giờ tối đến 1 giờ đêm. Nhưng mà...vẫn rất mệt.
Cô bình lặng nằm cạnh anh, ngước mắt nhìn ra phía cửa kính lớn. Đêm nay bầu trời đầy sao. Anh nhìn sang thấy cô đang an tĩnh ngắm sao:
"Lục Thiên từng nói con người khi chết đi sẽ biến thành sao sáng trên trời"
Cô cựa mình, quay về phía anh, phát hiện thì ra anh cũng là kiểu người tin tưởng mấy chuyện này:
"Vậy...anh nghĩ sao?" Cô tò mò hỏi
"Mẹ anh là một trong số những ngôi sao đó"
Cô trầm mặc, tính ra mẹ Trần Uy Bằng đã qua đời hơn trăm năm rồi. Có quá nhiều thứ cô không biết về anh.
"Nếu mẹ anh là sao trời, chắc hẳn phải là ngôi sao sáng nhất" Cô nói
Anh nhìn cô một vài giây, thấy đôi mắt cô thật sáng, không ngôi sao nào sáng bằng, anh phải công nhận cô rất xinh đẹp, trong trí nhớ của anh thì mẹ là người đẹp nhất, còn cô chỉ sau bà ấy một bậc. Rồi anh nhẹ giọng:
"Mẹ anh cũng là mẹ em. Bà ấy nằm cách đây không xa, ngày mà anh đưa em đi gặp mẹ"
Tình cảnh này khiến cô không biết nói gì, có chút ngượng. Không thể nói vậy vào lúc này. Cô vội đổi chủ đề:
"Hồi nhỏ tôi luôn nghĩ nếu mình gặp được thần tiên, nhất định phải ước bản thân được sống hạnh phúc, dù một chút cũng được. Nhưng càng lớn mới hiểu đó là suy nghĩ viển vông, đến bữa cơm no cũng khó có"
Lúc cô ngủ anh thường thấy cô gặp ác mộng, chân mày khẽ nhíu lại. Cũng không biết cô làm sao mà lớn lên, ở với Tô Đình rất khổ cực. Nhưng gần đây công ty của Tô Đình phá sản, ông ta và con gái tên Tô Tuyết Nhàn đều biến mất không tung tích. Nghe đâu đó hai cha con nhà kia dắt nhau đi trốn nợ.
"Vòng hoa em kết cho Lâm Kiệt rất đẹp, em làm tặng anh một cái được không?"
"Tay nghề kém, anh muốn làm gì?" Cô nghi ngờ nhân sinh, Trần Uy Bằng lạnh lùng ngày nào có thể nói ra những lời này với cô sao? Cảm thấy có thể nghe rõ tiếng tim mình đập loạn.
"Rất đẹp"
"Được rồi, ngày mai kết cho anh một cái"
Hai người cùng nhau nói chuyện, được một lúc Tô Thu Vũ đã ngủ say. Thấy cô ngủ quên anh không nói thêm, cũng cố gắng đi vào giấc ngủ.
Lát sau, Tô Thu Vũ bừng tỉnh. Cô mở mắt thấy Trần Uy Bằng đang nằm đối diện mình, anh đã ngủ say. Cô nhìn khuôn mặt đẹp đẽ đó một lúc, ngay từ lần gặp đầu cô đã nghĩ anh là nam thần hay ảnh đế gì đó. Nghĩ về lần đó, cô còn không ngờ sẽ lại gần gũi với anh đến mức này.
Cô rời khỏi giường tìm đồ mà mặc vào. Lại lục lọi trong ba lô lấy ra vỉ thuốc tránh thai. Trần Uy Bằng cũng quá xem thường cô rồi, lần trước anh nổi điên như vậy sao lần này cô lại không chuẩn bị gì chứ?
Tô Thu Vũ mang theo chiếc ba lô rời đi ngay, chỉ để lại tờ giấy ghi chú và một chiếc vòng hoa bằng kích cỡ vòng tay, vì được bồi dưỡng cẩn thận nên vẫn rất tươi.
***
"Cô à, cô muốn đến đâu?"
"Anh đưa tôi đến thành phố A nhé"
Bác tài mở cửa xe mời Tô Thu Vũ vào. Mới hơn 3 giờ đêm cô đã gấp gáp muốn quay về, cả đêm không yên giấc khiến cô rất mệt. Thật ra chuyến đi này là để chú cháu kia nói rõ với nhau, cô sợ sau này mình rời đi Trần Lâm Kiệt sẽ vì hiểu lầm với Trần Uy Bằng mà luôn cảm thấy không thoải mái, thằng bé cũng không thể chạy đến nhà ai. Còn việc xảy ra quan hệ với Trần Uy Bằng đêm qua chỉ là ngoài tính toán của cô. Cô tựa đầu vào cửa kính xe, có thể chợp mắt khoảng 30 phút khi từ ngoại ô vào thành phố.
Cô phần vì muốn trốn tránh anh, phần vì còn vài việc chưa hoàn thành nên quay về sớm.
***
Trần Uy Bằng tỉnh dậy vì ánh sáng hắt vào phòng, anh vẫn là nhạy cảm với ánh sáng mặt trời. Bao nhiêu lần cuồng nhiệt cùng Tô Thu Vũ, lần đầu anh thức dậy mà không thấy cô đâu. Anh nhìn sang, đồ đạc của cô biến mất, trên bàn có vòng hoa và giấy ghi chú với nội dung: "Chú cháu hai người ở lại vui vẻ". Cô cũng không thất hứa với anh, kết cho anh vòng hoa.
Trần Uy Bằng không hiểu nổi, cứ mỗi lần ở cạnh Tô Thu Vũ là sự phòng vệ của anh với thế giới liền biến mất, ngủ ngon hơn mọi khi. Đến mức mà cô bỏ đi lúc nào cũng không biết. Lẽ nào vì đêm qua nên cô xấu hổ? Anh không nghĩ vậy, đã bao nhiêu lần rồi mà. Hơn nữa dạo này cô đang né tránh anh một cách kì lạ, sự né tránh này khiến anh bất giác khó chịu. Cô vội vàng muốn đi đến mức phải chạy trốn trong đêm ư?