Hợp Đồng Hôn Nhân: Vợ Yêu Xin Tha Thứ

Chương 7: giam cầm




Sáng hôm sau Hạ Dĩnh dạy từ sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho Tống Hạo Nhiên.

Hơn 7 Tống Hạo Nhiên tỉnh nhớ đến hôm nay Hạ Dĩnh sẽ ra ngoài gặp La Tấn trong lòng không vui gọi Hạ Dĩnh.

"Chuyện gì vậy." Hạ Dĩnh chạy vào Tống Hạo Nhiên vẫn ngồi trên giường trên mặt viết rõ hai chữ "không vui."

"Giúp anh vào nhà tắm."

Hạ Dĩnh lắc đầu khó hiểu mọi hôm anh vẫn tự vào nhà vệ sinh đâu cần đến cô giúp đỡ, nghĩ vậy nhưng cô vẫn giúp anh vào phòng tắm kem đánh răng và khăn mặt cô đã chuẩn bị từ trước.

Đỡ Tống Hạo Nhiên vào phòng tắm xong Hạ Dĩnh ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng, đợi anh từ phòng tắm đi ra bọn họ ngồi vào bàn ăn.

" Em để thuốc ở đầu giường, cũng đặt chuông giúp anh rồi khi nào đến giờ anh nhớ uống thuốc."

Tống Hạo Nhiên sáng giờ tức không có chỗ trút giận, Hạ Dĩnh vừa nói xong anh liền ném thìa trong tay xuống bàn phát ra tiếng "Keng."

"Không cần em lo đi, cút đi với tên đó đi dù sao anh cũng chỉ là kẻ mù lòa ở cạnh anh làm em thiệt thòi rồi."

Hạ Dĩnh không phản kháng cũng không cãi lại thời gian này bọn họ sống bình yên lên cô đã quên trước đây anh đáng sợ đến mức nào.



Đến điểm hẹn La Tấn đang đợi cô, ở nước ngoài có vẻ như La Tấn được tôi luyện chững chạc mạnh mẽ hơn, anh không còn nhút nhát mềm yếu như lúc trước.

"Hạ Dĩnh em đi cùng anh đi, anh không thể cười em nhưng sẽ chăm sóc em như em gái "

Hạ Dĩnh bất ngờ nhìn La Tấn, sáu năm yêu nhau nhưng La Tấn không hề hiểu cô vậy lên anh mới cho rằng cô sống dựa vào đàn ông.

"La Tấn.."

Không đợi Hạ Dĩnh trả lời Khải Tâm đã tiến đến hắt cốc sữa nóng vào người cô, nhiệt độ không phải quá nóng nhưng cũng làm da của Hạ Dĩnh đỏ rát.

"Hạ Dĩnh loại gái lăng loàn như cô lấy chồng rồi không yên phận còn bám riết La Tấn."

Khải Tâm kinh miệt nhìn Hạ Dĩnh.

La Tấn đẩy Khải Tâm một cái lực đẩy quá lớn làm cô đập đầu vào tường ngất xỉu.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh Hạ Dĩnh chưa kịp định hình đã thấy Khải Tâm nằm trên vũng máu, La Tấn gọi cấp cứu lúc nào cô cũng không nhớ chỉ biết bọn họ đang ở viện cảnh sát đã tới.

Cảnh sát dẫn La Tấn đi Khải Tâm cũng đã tỉnh, cô không đi vào chỉ ngồi ở hành lang chờ đợi hình phạt của cô.

Đúng như dự đoán của Hạ Dĩnh chỉ một thời gian ngắn Tống Hạo Nhiên được quản gia đỡ vào.



"Anh đến rồi." Hạ Dĩnh tiếng trước.

"Chuyện gì sao lại ồn ào tới tận đây." Tống Hạo Nhiên không mặn không nhạt hỏi.

Lúc anh nhận được điện thoại của Khải Tâm trong lòng vô cùng khó chịu, bản thân cũng không biết là do Hạ Dĩnh hay là lo lắng cho Khải Tâm.

"Anh Hạo Nhiên cô ta muốn bỏ trốn cùng La Tấn." Khải Tâm tỏ vẻ đáng thương vịn tay hộ lý từng bước đến gần Tống Hạo Nhiên.

"Hạ Dĩnh phải không."

Hạ Dĩnh hoảng sợ lùi về sau Tống Hạo Nhiên lúc này như ma quỷ, giọng nói lạnh đến cực điểm.

"Em không hề đồng ý."

Tống Hạo Nhiên cười lạnh bàn tay nắm chặt lộ rõ khớp xương, giỏi lắm dám có ý định cắm sừng anh, bỏ trốn ai cho cô cái gan đấy có phải nghĩ anh mù rồi lên muốn làm loạn.

"Quản gia trịnh gọi thêm mấy người nữa đến đưa phu nhân về, tiện thể giúp cô ấy nộp đơn từ chức luôn từ giờ trở đi không cần phải ra ngoài nữa."

Hạ Dĩnh khóc không thành tiếng nước mắt tí tách rơi, cô đã sai ở đâu cô chưa từng có ý nghĩ rời đi vì sao anh không tin.