Hợp Đồng Hôn Nhân: Vợ Yêu Xin Tha Thứ

Chương 16: Dậy dỗ




Hạ Dĩnh cười lạnh không nghĩ Tống Hạo Nhiên lại diễn tốt như vậy anh làm như tranh cãi trước đó của bọn họ không tồn tại.

“Tống Hạo Nhiên anh ở lại viện đi em có việc phải về.”

Hạ Dĩnh mặc kệ anh nói một vài câu với Hải Lan chuẩn bị rời đi Tống Hạo Nhiên cũng gọi trợ lý đến đón, cô không ở lại vậy anh cũng về.

Nhìn đứa con trước mặt Hải Lan bất lực đành nhìn sang Hạ Dĩnh.

“Hạ Dĩnh con có thể ở lại không?”

Hạ Dĩnh nhịn anh suốt thời gian qua cuối cùng cũng không thể nhịn thêm được nữa vì cái gì việc của bọn họ cô luôn phải phục tùng, bọn họ muốn cô đứng cô không thể ngồi.

“Tống Hạo Nhiên anh đủ chưa anh muốn thế nào mới chịu thôi anh giả nhân giả nghĩa cho ai xem, hay anh muốn tôi phải chết theo đứa bé anh mới vừa lòng phải không?”

Hải Lan sững sờ đứa bé là đứa bé nào Hạ Dĩnh từng mang thai sao nhà họ Tống không ai biết cháu của bà tại sao lại không còn nữa.

“Chuyện này là sao?.”

Hạ Dĩnh đau đớn ôm mặt nức nở một lúc sau cô mới lấy lại bình tĩnh nhìn Hải Lan trên mặt là sự bất lực đáng thương.

“Mẹ năm xưa con từng mang thai khi đó con với anh ấy mới kết hôn, sau đó anh ấy bắt con phải bỏ đứa bé đi.”

Quay lại nhìn Tống Hạo Nhiên đứa con bà sinh ra sao lại thành ra thế này nhẽ ra năm xưa bà không lên để Tống Hạo Nhiên quen biết Khải Tâm tất cả là sai lầm của bà.

“Tống Hạo Nhiên anh là tên súc sinh anh không phải con tôi, đứa bé nó có tội gì hả.”



Vừa nói Hải Lan vừa tát Tống Hạo Nhiên lấy hết sức lực in năm ngón tay lên mặt anh sau đó ôm Hạ Dĩnh vào lòng, đứa con dâu đáng thương của bà.

Tống Hạo Nhiên không phản kháng cứ như vậy nhìn Hạ Dĩnh anh biết anh sai rồi nhưng bây giờ dù anh có làm gì thì mọi việc vẫn không thể thay đổi.

“Hạ Dĩnh anh xin lỗi.”

Hạ Dĩnh im lặng khóc trong lòng Hải Lan cô không muốn nhìn thấy Tống Hạo Nhiên không muốn nghe anh nói cô chỉ muốn yên tĩnh chuyện của quá khứ và anh cô đều muốn quên đi.

“Hạ Dĩnh con về nhà chính với mẹ còn anh từ nay không có sự cho phép của tôi không được bước vào nhà họ Tống.”

Nói xong Hải Lan đưa Hạ Dĩnh rời đi Tống Hạo Nhiên nhìn theo bọn họ, kết quả như này đã là may mắn của anh rồi ít nhất cô vẫn ở nhà họ Tống anh vẫn có thể đứng từ xa nhìn cô.

Hạ Dĩnh về nhà họ Tống, Hải Lan bảo cô lên phòng nghỉ bà cũng không nhắc chuyện đứa bé trước mặt cô.

Đợi Hạ Dĩnh đi lên Hải Lan mới kể lại chuyện đứa nhỏ cho ông cụ Tống cùng với chồng bà nghe.

Ông cụ Tống chống mạnh cây gậy xuống nhà trên khuôn mặt già nua là sự tức giận, Trầm mặc một lúc lâu ông cụ mới lên tiếng.

“Hải Lan con gọi thằng nghịch tử ấy về đấy.”

Tống Hiển nhiều năm qua chưa từng nổi cáu từ lúc Tống Hạo Nhiên sinh ra tới nay ông chưa từng đánh mắng anh, bởi ông nghĩ con cái không phải dùng vũ lực để dạy dỗ nhưng có vẻ như ông đã nhầm sự nuông chiều của ông tạo lên sự hoang đường của Tống Hạo Nhiên ngày hôm nay.

“Bố để con dạy dỗ nó.”

Tống Hạo Nhiên về đến nhà ông cụ Tống và Hải Lan ngồi ở phòng khách nhìn thấy anh mẹ anh chỉ nhàn nhạt chỉ vào thư phòng.

Vừa bước vào thư phòng Tống Hiển đã bắt anh quỳ xuống lấy thắt lưng quân đội vụt mạnh lên người Tông Hạo Nhiên.



“Một cái này tôi thay bố mẹ Hạ Dĩnh đánh anh, cái này tôi đánh thay Hạ Dĩnh, còn đây là cho đứa cháu tội nghiệp của tôi.”

Hạ Dĩnh ở trong phòng thấy ồn ào đi xuống qua thứ phòng cô nghe thấy giọng bố chồng vô cùng giận giữ nhiều năm như vậy cô chưa từng thấy ông giận đến thế.

“Tống Hạo Nhiên vì sao anh trở lên thế này con bé có tội gì tại sao anh lại như thế.”

kèm theo là những tiếng vút vút, có cả tiếng thở nặng nề của Tống Hạo Nhiên, Hạ Dĩnh lấy hết can đảm mở cửa bước vào đập vào mắt cô là Tống Hạo Nhiên trên lưng tứa máu áo sơ mi trắng của anh đã loang lổ những vết rách hằn lên da thịt, Hạ Dĩnh chạy lại chắn trước mặt Tống Hạo Nhiên nức nở cầu xin thay anh.

“Bố người đừng đánh nữa anh ấy vừa ngất xỉu người còn đánh nữa sẽ có chuyện thật đấy.”

Tống Hạo Nhiên thấy cô vì anh mà cầu xin trong lòng vui vẻ hẳn cô đau lòng cho anh tức là còn yêu anh mấy cái roi này không đáng là gì.

Làm Như khó nhọc Tống Hạo Nhiên ôm lấy Hạ Dĩnh yếu ớt “Không sao anh đáng bị như vậy em tránh ra đừng để trúng người.”

Tống Hiển ở chốn quan trường nhiều năm loại người nào mà ông chưa nhìn thấy chỉ cần nhìn qua ông cũng biết Tống Hạo Nhiên đang tỏ ra đáng thương để lừa Hạ Dĩnh mềm lòng với nó, lúc vào cố tình không đóng chặt cửa để con bé nghe thấy.

Đáng thương cho con dâu ông lương thiện thật thà bị người ta dắt mũi mà không biết.

“Hạ Dĩnh con tránh ra đi.”

Hạ Dĩnh nước mắt lưng tròng nhìn ông quả quyết lắc đầu “Bố con xin người đừng đánh chuyện đó từ lâu con đã không trách khi đó con cũng có lỗi bố người có thể đừng đánh không ạ.”

Tống Hiên còn có thể nói gì đây người trong cuộc đã không trách ông cũng đâu thể trách được nhàn nhạt gật đầu để cô đưa Tống Hạo Nhiên đi.

“Hạ Dĩnh con ngày mai chuyển về đây còn anh cút ra khỏi nhà từ giờ về sau không có người gọi cấm không được vào.”