"Mặc dù tôi không thể tống được các người vào tù... Nhưng tôi nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả giá vì đã hành hạ tôi. Và tôi không những chia cách tình yêu của hai người mà khiến hai người phải đau đớn trong tình yêu đó đến tột cùng..."
Gia Mân ngồi trong phòng cô nhìn vào chiếc gương với ánh mắt bộc lộ rõ sự tức giận. Cô quyết tâm rằng sẽ trả thù những kẻ đã làm tổng thương mình.
Từ bên ngoài phòng âm thanh két của cánh cửa đã vang lên bước vào chính là Đào Dã với ánh mắt câm hận nhìn chăm chăm về phía cô. chốc lát anh đã tiến đến mà nắm lấy áo cô anh lên tiếng :
"Cô đúng là một con đàn bà khốn nạn. Là một kẻ lưu manh. Và vì cô mà tôi đã mất đi tình yêu của mình !"
Gia Mẫn : "Thế à là tự anh đã đánh mất đi tình yêu của mình. Bởi vì những kế hoạch của anh trong việc âm mưu hãm hại tôi, và đây được gọi là gậy ông đập lưng ông. Thế nên là anh đừng trách tôi, mà có trách thì hãy trách bản thân của anh, bởi những việc xấu xa mà anh đã làm... Và giờ anh đã nhận là hậu quả của bản thân đã gây ra... Đúng là đáng đời mà..."
Đào Dã giờ đây trong sự bất lực, bởi vì cậu không thể làm được gì Gia Mẫn cả. Thế là cậu bắt đầu leo lên giường ngủ, và rồi Gia Mẫn cũng leo lên giường ngủ chung.
Đào Dã : "Này cô hãy mau cút khỏi giường của tôi ! Nghe rõ chưa ? Còn không thì tôi sẽ đá cô văng xuống đất đấy..."
Gia Mẫn : "Vậy ha ? Anh muốn đá tôi văng xuống đất hả ? Nhưng mà tiếc ghê đó bởi vì anh không thể làm được điều đó đâu ! Vì giờ đây tôi đang cầm đầu anh đó ! Và chỉ cần một tiếng của tôi thì anh sẽ chết với mẹ anh và cô thế vào tù...Còn bây giờ thì anh hãy mau xuống đất nằm đi nghe rõ chưa ?"
Anh nghe đến mẹ mình mà tỏ vẻ có chút lo lắng chốc lát anh đã xuống dưới đất nằm theo ý của cô. Còn cô thì nằm trên giường cô giờ đây bậc cười trong sự thích thú bởi vì bản thân đã dành được chiếc giường và khiến tên đàn ông khốn mà mình ghét phải nằm dưới mặt đất lạnh lẽo cô lên tiếng :
"Đó là nghiệp của anh đó ! Và từ giờ anh sẽ nằm dưới mặt đất này dài dài cơ... Và hơn hết tôi nói anh nghe này ! Anh đừng mơ sẽ có cơ hội để được đoàn tụ và sống bên người mà anh thương nghe rõ chưa ?"
Đào Dã cắn chặt môi trong sự tức giận. Cậu chỉ có thể bất lực với những gì mà cô nói bởi vì cô giờ đây đang cầm đầu cậu và thao túm cậu...
Chốc lát màn đêm cũng đã dần buông xuống giờ đây hai người đã chìm vào trong giấc ngủ...
Trong khi Bạch Lâm thì lang thang trên đường phố :
"Hazz thật là tức chết đi được... Giờ mình đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi ! Mình không biết phải sống ra sao đây ? Trong khi mình không còn một ai để nướng như tựa không lẽ mình ngủ ngoài đường sao ?"
Chốc lát tiếng chuông điện thoại đã bắt đầu vang lên cậu giờ đưa tay xuống moi chiếc điện thoại của mình ra mà suy nghĩ : "Là ai mà còn gọi mình vào giờ này nhỉ ?"
Chốc lát đã có một giọng trầm của một người thanh niên nào đó vang lên : "Là cậu sao ? Chúng tôi là người đã luôn điều tra tung tích của cái người mà cậu yêu cầu trong 3 tháng qua ! Và giờ chúng tôi đã có được được vài thứ vô cùng quan trọng... Về người phụ nữ kia ! Và những thứ này sẽ là điều mà cậu sẽ rất thích đó ! Và nếu cậu muốn xem thử nó là gì thì hãy đến phòng trọ bh3.
Bạch Lâm nghe đến đây mà cảm thấy vô cùng tò mò. Cậu giờ đây suy nghĩ rằng không biết rốt cuộc thứ mà bọn họ nói đến là gì ? Và cậu cũng muốn xem thử nó ra làm sao ? Vậy là cậu đã bắt đầu đi đến phòng trọ kia theo lời của bọn họ...
Sau một lúc thì cậu cũng đã đến nơi và gặp bọn họ. Cậu lên tiếng hỏi : "Các người muốn cho tôi xem cái gì ?"
Thế là bọn họ đã bắt đầu rút ra những tấm hình của Gia Mẫn với bạn trai cô : "Đây là những tấm ảnh nóng của cô ta mà chúng tôi đã lén chụp lại được...Và nó có giúp ích gì cho anh không ? Hơn hết anh muốn lấy nó không ? Nếu muốn thì hầu đưa chúng tôi 200 triệu..."
Bạch Lâm giờ đây vô cùng hoang mang cậu suy nghĩ : "Giờ mình không có một đồng mà đào 200 triệu ở đâu ra để đưa chúng mà lấy những tấm ảnh kia chứ ? Mặc dù mình rất muốn lấy nó và nó sẽ giúp đỡ cho mình..."
Chốc lát bọn họ lại lên tiếng :
"Sao nào anh có muốn lấy nó không hả ? Nếu có thì chuyển tiền cho chúng tôi ! Và chúng tôi sẽ đưa những tấm ảnh này cho cậu..."
Bạch Lâm : "Hiện tại tôi không có tiền vậy nên là các người hãy cho tôi một ít thời gian nữa. Và tôi sẽ kiếm đủ tiền để lấy những tấm ảnh này !"
"Được ! Nhưng nhớ là hãy kiếm tiền nhanh lên và đưa cho chúng tôi trước một tuần... Không thì chúng tôi sẽ không thể dữ nó được lâu đâu nghe rõ chưa ?"
Thế là bọn họ giờ đây đã rời đi...