Gia Mẫn giờ đây đang trong sự hoang mang thì bỗng dưng Trần Mã đã ôm chầm lấy cô ngay lập tức anh lên tiếng : "Ôi cảm ơn ông trời tạ ơn ông ! Bởi vì ông đã giúp cô gái này tỉnh lại..."
Gia Mẫn nghe đến đây mà cảm thấy vô cùng khó hiểu, ngay lập tức cô lên tiếng hỏi : "Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra vậy ? Tại sao tôi lại ở đây ? Và đây là đâu ? Tại sao anh lại ở đây ?"
Trước những lời của cô anh có chút tỏ vẻ bối mà không biết cô có tin những gì mà anh nói hay là không ? Ngay lập tức anh lên tiếng nói rằng :
"Thật ra thì lúc nãy bạn của cô đã đến và nhờ tôi đưa cô đến bệnh viện này để chữa bệnh. Bởi vì cô đã sốt cao bởi những vết thương kia, và điều đó làm cô bị sốt hôn mê hơn hai ngày... Còn giờ thì mọi thứ đã ổn bệnh của cô đã được chữa..."
Cô nghe đến đây mà ngay lập tức cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ cô ấy khá nhiều như vậy trong khi anh thì nói với cô là không có gì...
Sau đó anh bảo rằng cô hãy ở đây nghỉ ngơi và chắc co cũng đói rồi nhỉ, nên là anh sẽ đi mua đồ ăn cho hai người ăn...
Nói rồi anh đã đi mua đồ ăn cho hai người, sau đó lát thì anh đã đến quán mua hai tô cháo gà. Và đem về cho hai người cùng ăn...
Anh giờ đã về đến bệnh viện sau đó ngồi xuống bên dưới mà chế cháo vào tô cho cô ăn...
Giờ đây anh nhìn chăm chăm cô ăn mà bảo cô hãy ăn cho cẩn thận khẻo nóng. Cô giờ gật đầu tỏ ý đã hiểu ý anh, cô vừa thổi vừa ăn trong khi anh thì nhìn chăm chăm cô mà đứng hình mất mấy giây. Cô giờ đây như đã phát hiện ra điều đó mà tỏ vẻ vô cùng ngại ngùng chốc lát cô lên tiếng : "Này anh cũng nên ăn cháo đi ! Chứ sẽ nguội ăn không ngon đâu..."
Trần Mã ngay lập tức lên tiếng :
"À một chút nữa là tới ăn liền ngay ấy mà. Vậy nên cô đừng quá lo lắng cho tôi trong việc ăn uống mà mặc kệ đi Bởi vì quan trọng nhất là dữ gìn sức khỏe của bản thân..."
Nói rồi anh lại ngồi nhìn cô ăn trong khi cô thì cảm thấy vô cùng ngại ngùng cho tới một lúc sau khi bác sĩ vào thì không gian ngại ngùng cũng dần biến mất, vị bác sĩ kia giờ đây bắt đầu kê thuốc cho cô rời bảo cô hãy uống theo lộ trình của mình...
Gia Mẫn đồng ý sau đó cô bắt đầu ăn hết Tô cháo và uống thuốc. Giờ đây cô lên tiếng : "À anh có thể đưa tôi về được không ? Bởi vì tôi cảm thấy mình đã khoẻ hơn nhiều rồi !"
Trần Mã định bảo cô ở lại thêm cho tới khi thật khỏe rồi về. Nhưng biết là chắc chắn cô sẽ không chịu ở lại đây thêm nên quyết định sẽ ra về cùng với cô. Anh giờ đây đã ăn tô cháo kia, sau một lúc đã ăn xong...
Anh giờ đây đã cùng cô bắt đầu rời khỏi bệnh này, bọn họ ra sân báy sau đó đặc vé máy bay và chờ mấy bay cất cánh bọn họ bắt đầu vào bên trong. Giờ đây giữa hai người bắt đầu chìm trong không gian tĩnh mịch của sự im lặng. Sau một lát cô lên tiếng :
"Ừm thì tôi cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ tôi nhé ! Và sau này thì tôi nhất định sẽ đền đáp lại cho anh..."
Anh mỉm cười gãy đầu bảo không có gì, bởi đó là việc anh cần phải làm. Sau một lúc không gian lại chìm trong sự im lặng tĩnh mịch bọn họ không nói với nhau một câu nào cho tới khi chiếc máy bay đã đến nơi mà họ cần đến và hạ cánh xuống. Giờ đây anh thuê taxi chở hai người về nhà...
Đến nhà của cô.taxi đã dừng lại và cô đã xuống xe bước vào bên trong nhà. Trong khi anh thì nhìn chăm chăm cô một lát lâu cho tới khi cô khuất bóng. Anh giờ rời đi mà lên tiếng : "Không hiểu sao mình lại luôn có một cảm giác vô cùng kỳ lạ với cô ấy. Khi mình lại muốn quan tâm chăm sóc cô ấy như thế kia. Thậm chí là lo lắng và ngại ra nữa... Nếu vậy thì không lẽ nào..."
Cậu giờ đây tra gg xem thử thì biết đó là biểu hiện của sự yêu đương tương tư, đọc đến đây mà Trần Mã vô cùng hoang mang lên tiếng :
"Gì chứ không lẽ là thật ? Đó là cảm giác yêu chăng ?"
Nhưng rồi cậu cũng ngay lập tức gạt bỏ những suy nghĩ kia, và bắt đầu lấy điện thoại vào trang web làm việc của cậu, cậu giờ chỉ muốn làm việc để quên đi tất cả những gì mình vừa suy. Nhưng rồi trong đầu cậu lại hiện ra hình ảnh của cô. Cậu giờ vô cùng hoang mang mà nói :
"Giờ mình phải làm sao để quên được cô ấy hay thôi nghĩ về cô ấy đây ? Bởi vì cô ấy lúc nào cũng luôn xuất hiện khắp nơi..."
Nhưng rồi cậu đã cố gắng mặt kệ mà nằm xuống dưới bàn, cậu giờ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, sau đó đã dần chìm trong giấc ngủ lúc nào cũng chả hay. Còn Gia Mẫn thì đang ngồi xem phim. Nhưng trong đầu cô cũng dần hiện về hình ảnh của Trần Mã một cách khó hiểu...