Trước sự tức giận của người đàn ông kia, Trần Mã bấy giờ lên . điều đó khiến cho người đàn ông kia im lặng trong sự hoang mang :
"Này ông đừng ở đó mà ăn nói thô lỗ như vậy. Và bọn họ chính là khách của tôi ! Vậy nên bọn họ có quyền được vào đây. Hơn hết từ giờ bọn họ sẽ được vào nơi này làm việc ông nghe rõ chưa ? Và hãy nhớ là phải đối sự thật tốt với họ đấy..."
Lão ta trong sự hoang mang mà ngay lập tức ngoan như một con cún con vậy, ông ta lên tiếng :
"Ồ thì ra đây là người quen của ngài sao giám đốc ? Tôi thành thật xin lỗi. Bởi vì tôi không biết điều này nên mới tỏ ra vẻ bất kính như vậy. Và đây là hiểu lầm nên mong mọi người hãy bỏ qua cho tôi nhé ? Tôi xin hứa là mình sẽ không tái phạm lại việc này một lần nào nữa..."
Trần Mã liền đồng ý với yêu cầu của ông ta, sau đó bảo ông ấy hãy quay lại chỗ làm việc của mình đi. Còn cậu thì bắt đầu đưa Nhi Linh và Gia Mẫn đi tham quan mọi nơi ở cái công ty này và giới thiệu việc mà bọn họ cần phải làm...
Đây là công ty đóng gối sản phẩm và nhiệm vụ của các cô mỗi ngày là cần phải hoàn thành 1000 sản phẩm nghe rõ chứ ? Và nếu như không đủ thì các cô sẽ ngay lập tức bị đuổi việc, bởi không đạt yêu cầu nghe rõ chưa ? Hơn hết công việc này cũng khá nhẹ nhàng chứ không có gì nặng nhọc và mệt mỏi cả...Vậy nên tôi chúc các cô hãy thành công trong buổi thử việc đầu tiên nhé !"
Nói rồi giờ đây anh bảo với họ rằng mình cũng rất bận bởi các công việc mà bản thân cần phải làm hàng ngày nên là anh phải rời đi làm việc...
Sau đó Trần Mã đã bắt đầu rời đi, nhưng trước khi rời đi cậu bỗng dưng quay lại nhìn chăm chăm Gia Mẫn với ánh mắt vô cùng khó hiểu rồi nhìn cô cũng rời đi một lúc một xa thì mới tiếp tục bước tiếp...
Gia Mẫn cùng Linh Nhi bắt đầu bước vào chỗ làm của mình, bọn họ giờ đây bắt đầu đóng gói sản phẩm khi lấy những tờ giấy được đưa đến từ băng truyền và đóng những viên kẹo hay các vật khá lại, và rồi cô việc đó đã liên tục diễn ra với họ...
Bọn họ đang làm trong sự thoả mái và cảm thấy công việc này thật là nhàm chán, thì giờ đây từ bên ngoài đã có âm mưu cánh cửa vang lên một cái rầm. Từ bên ngoài là một người phụ nữ với vẻ mặt vô cùng hung dữ, vóng váng to con cao ráo.
Bà ta nhìn chăm chăm bọn họ đang làm việc mà tiến đến, ngay lập tức bà ta đã nắm lấy đầu tóc của Gia Mẫn điều này làm cô vô cùng sợ hãi mà hoang mang lên tiếng :
"Bà làm gì vậy ? Sao lại nắm tóc tôi hả ? Bà hãy mau thả tôi ra ! Thả tôi ra đi mà. A ! Đau quá !"
Trước những câu nói của cô, bà ta ngay lập tức đã hất cô ra, giờ đây đầu cô đã đập vào bức tường gần đó mà chảy máu bà ta lên tiếng :
"Hưm tại sao tao lại làm vậy à ? Là bởi vì mày làm việc chả có tí nghiêm túc và thận trọng gì cả. Mày nhìn đi người ta một lúc làm 50 cái trong 5 phút còn mày làm ít hơn là sao hả ? Tao không biết là ai đã nhận cái thứ như mày vào đây làm nữa. Làm ăn đéo ra hồn gì, tao nghĩ mày nên cút đi là vừa..."
Gia Mẫn trong sự ấm ức vô cùng trước những lời bà ta nói và hành động vô cùng thô lỗ kia,ngay lập tức cô đã tiến đến vung tay tát lại vào mặt bà ta mà lên tiếng :
"Bà thím đã 40 tuổi kia ! Bà là ai vậy hả ? Sao bà dám tát tôi chứ ? Và tôi làm sao thì kệ tôi ! Miễn đủ sản lượng cho công ty là được, chứ mắc mớ gì đến bà mà bà lại làm vậy với tôi hả ?"
Người đàn bà kia tay đang ôm chỗ bị cú tát trời giáng của cô giáng xuống, bà ta cười trong sự kinh bỉ mà lên tiếng : "Hưm mày ngon lắm con chó à ! Địa dị của mày thấp bé hơn tao mà mày dám lên mặt với tao à ? Hưa tao nghĩ là chắc mày đã chán sống rồi nên mới làm như vậy...Còn giờ thì với tư cách là người quản lý khu sản xuất này ! Tao tuyên bố mày chính thức bị đuổi việc..."
Cô nghe đến đây bỗng cười kinh bỉ ngay lập tức cô đã lao đến nắm tóc bà ta trong sự tức giận cô không ngừng kéo nó và nói :
"Bà đừng nghĩ mình hơn tôi thì bà muốn làm gì thì làm nghe rõ chưa ? Dù gì hôm nay tôi cũng sẽ bị đuổi khỏi nơi này ! Thế thì trước khi tôi rời khỏi đây tôi phải dạy cho một kẻ hống hách không biết điều như bà một bài học mới được...Để xem thử từ nay về sau bà có còn dám kiêu căn ngạo mạn như vậy nữa hay là không ?"
Bà cũng chả ngán gì cô, ngay chốc lát đã đã cố gắng hất cô ra, điều này khiến cô lại một lần nữa té ngã xuống dưới mặt đất, bà nhìn chăm chăm cô với ánh mắt thù ghét như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống cô vậy...