Khi bị các đồng nghiệp vây quanh để bàn chuyện ăn uống cô lơ đãng, và không tham gia vào những câu chuyện phiếm giữa các đồng nghiệp.
Âu Thần là cái quái gì vậy, tại sao anh ta còn ăn tối với cô ấy? Còn không quan tâm cô đã làm thêm bao lâu, cũng không nói có nên cùng nhau về nhà sau giờ làm thêm hay không.
Liệu mối quan hệ này chỉ là do cô tự mình đa tình. Nghĩ đến đây, trái tim Diễm Tô bỗng đau nhói, như có một bàn tay vô hình đột nhiên nắm chặt trái tim cô, chuẩn bị nhổ lên!
- Diễm Tô, tối nay tôi đưa cô đi ăn sushi nhé! Đây là quán sushi ngon nhất gần văn phòng chúng ta! Giá hơi đắt nhưng nếu chúng ta chia ra thì chắc cũng ổn!
- Cô đang nói về cửa hàng Sushi Nhật Bản? Đắt quá! Sao chúng ta không đến tiệm hấp hải sản ? Nghe nói một người có thể ăn một hai trăm tệ là no rồi!
- Lâm Mạt cô cũng hơi hào phóng rồi đó. Sushi đắt như vậy cô cũng dám ăn à? Tiền làm thêm giờ tối nay sẽ bị coi tiêu mất thôi. Theo tôi thì đến Pizza Hut nhé, giá cả phải chăng, môi trường tốt, no căng bụng.
- Tốt, tốt, tôi nghĩ là được, còn cô thì sao? Diễm Tô?
...
Diễm Tô không trả lời lời họ, nhưng không ngờ bóng dáng của Âu Thần vụt qua trước mắt cô!
Có phải hắn ta không?
Tại sao hắn ta ở đây?
Trước sự ngạc nhiên của cô, bên cạnh hắn có một người phụ nữ, là người lúc trưa, hai người vừa đi tới vừa nói cười như thể đi ăn cơm.
- Diễm Tô, cô nghĩ thế nào? Ăn Pizza Hut có ngon không?
Loading...
Lâm Mạt lắc lắc cánh tay.
- Ừ... thì ...
- Vậy thì Pizza Hut.
Lâm Mạt quyết định
- Sau khi ăn Pizza Hut, chúng ta sẽ mang đồ đến văn phòng và chiến đấu làm việc đến tận gần sáng!
Ánh mắt Dĩêm Tô cứ nhìn theo hai bóng người đang đi vào. Cuối cùng, cô nhịn không được
- Cô giúp tôi gọi món, tôi sẽ vào phòng vệ sinh trước.
- Được rồi, đến đây ngay sau khi cô giải quyết xong. Chúng tôi sẽ đợi anh ở Pizza Hut.
- Được rồi.
Diễm Tô quyết định bước tới xem tình hình.
Nhìn hai bóng người đùa giỡn bước vào Nhà hàng Tây. Diễm Tô theo bước chân ,ngơ ngác nhìn họ bước vào nhà hàng lúc trưa, trên mặt hắn lúc nói chuyện nở một nụ cười.
Họ lại cùng nhau ăn cơm, trốn cô không cho cô biết!
Người phục vụ đứng ở cửa thấy Diễm Tô lại ở đây, nghĩ cô muốn ăn bít tết ở đây như buổi trưa nên lo lắng về giá cả, vội vàng đề nghị:
- Cô ơi, bít tết của chúng tôi rất ngon. Hôm nay có ưu đãi đặc biệt. Nếu gọi một suất ăn theo set một suất bít tết chỉ 699, còn được tặng một đồ uống trị giá 99 tệ.
Lần này, Diễm Tô đẩy cửa bước vào
- Xin lỗi, tôi tới đây tìm người.
- Tiểu thư tìm ai vậy? Người cô tim vẫn đang ở sảnh sao? Tôi có thể chỉ đường cho cô.
- Không, tôi biết anh ấy đang ở đâu!
Diễm Tô đi qua biển người, như bị ngăn cách bởi hàng ngàn sông núi, từng bước đi về phía Âu Thần.
Khi cô mở cửa và đứng trước mặt hắn, hắn hơi ngạc nhiên
- Tô Tô sao em lại ở đây?
Một biểu cảm rất phức tạp lóe lên trong mắt Âu Thần
- Em sao vậy?
Nhìn thấy dáng vẻ không thoải mái của cô, Âu Thần đưa tay sờ mặt cô
- Không thoải mái ở đâu?
Hắn ta không hề hoảng sợ hay bồn chồn mà bình tĩnh giải quyết mọi chuyện, Dĩêm Tô tưởng tượng rằng hắn ta không phải như thế này, cô đã tưởng tượng ra vô số khả năng, nhưng không ngờ rằng Âu Thần lại bình tĩnh như bây giờ.
Hắn chiều chuộng cô trước mặt người phụ nữ khác, khiến cô cảm thấy hoang mang. Chẳng lẽ cô đã nghĩ sai? Nhưng cô vẫn lịch sự chào người phụ nữ
- Thưa cô, tôi xin lỗi, chúng tôi có việc phải làm, chúng tôi sẽ rời khỏi đây trước.
Đột nhiên, Diễm Tô nắm tay Âu Thần và bỏ đi. Người phụ nữ trước mặt rõ ràng là sửng sốt và không biết chuyện gì đã xảy ra.
Và Âu Thần có chút không thể giải thích được, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, đột nhiên hắn mới phản ứng - cô ấy đang ghen!
- Vợ tôi cũng biết ghen?
Hắn đi theo phía sau cô, mặc kệ cô có phải thật sự tức giận hay không, cố ý trêu chọc cô,bây giờ tâm trạng hắn rất tốt.
Diễm Tô kéo hắn ta đến một góc không có ai ở đó và hỏi:
- Cô ấy là ai? Tại sao lại đi cùng anh vậy ?Tôi biết tôi không nên quản chuyện của anh nhưng..
- Đúng vậy. Cô ấy là bạn của anh, nhưng quan hệ thì không phải như em nghỉ. Chậc chậc chậc, thật là ghen tị.
Âu Thần cười hạnh phúc
- Có ai nói với em rằng em rất đáng yêu khi ghen không.
- Tôi đang nói với anh những điều nghiêm túc! Tôi không có ghen.
- Anh đang nghe đây.
Âu Thần cười sờ sờ mặt cô
- Chỉ là trong không khí có một mùi chua chua nồng nặc khiến anh không thể bỏ qua, em có ngửi thấy không?
- Âu Thần, anh có thể nghiêm túc hơn được không, không có ai đang nói đùa với anh!
Diễm Tô lại nói ,xấu hổ và khó chịu. Cô đang nói chuyện nghiêm túc với hắn, tại sao hắn lại tiếp tục đánh trống lãng?
Âu Thần vui vẻ cười
- Chỉ có ăn một bữa mà em đã rất tức giận. Nếu tôi thực sự có chuyện với người khác, em sẽ nhảy lên trời sao?
- Tôi nói rồi, tôi với anh không là gì cả thì mắc gì tôi phải ghen. Tôi chỉ thấy không thuận mắt. Nhưng rốt cuộc anh và người phụ nữ đó có quan hệ gì?
- Em nói em không ghen nhưng sao tôi cảm thấy mùi chua đang nồng nạc nhỉ. Nhưng nếu tôi thật sự thích người khác, em sẽ làm gì?
Khi Âu Thần hỏi câu này, cô hơi lùi lại và hoang mang. Nếu hắn ta thích người khác, cô sẽ làm gì?
Câu hỏi này quá đột ngột, cô cảm thấy không biết trả lời Âu Thần thế nào, chỉ biết đứng bất động nhìn
- Đồ ngốc! Anh sẽ không bao giờ thích người khác. Trừ em ra!