Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ

Chương 67




Một ngày nữa lại trôi qua hôm nay Gia Mẫn được Trần Mã qua chở đi làm, còn Nhi Linh thì phải đi một mình đến chỗ làm của bản thân. Ngồi một mình trong xe Nhi Linh cảm thấy rất khó chịu và bực tức trong sự ghen ghét cô lên tiếng:

"Hưm hôm nay mình nhìn thấy bồ của nó qua chở nó đi làm mà cảm thấy tức ghê ý. Ước gì nó với bồ nó chi tay nhỉ?"

Nói đến đây sự ghen tị của cô một lúc một dâng trào hơn, giờ đây cô cảm thấy rất tức giận. Cho tới khi cô đến được công ty nơi mình làm việc...

Bước vào bên trong ánh mắt cô nhìn xung quanh, cô giờ đây nhìn Gia Mẫn đang nói chuyện vui vẻ thậm chí cuối tủm tỉm với Trần Mã mà cảm thấy tức giận vô cớ và bực mình. Cho tới khi Gia Mẫn không nói chuyện với Trần Mã nữa thì tâm trạng của cô mới đỡ hơn một chút...

Chốc lát cô đã bắt đầu lao vào làm việc để quên đi sự bực tức trong lòng của mình. Sau đó cô đã sơ ý mà làm tay của bản thân chảy máu. Giờ đây Gia Mẫn ngay chỗ đó đã nhìn thấy Nhi Linh chảy máu tay, ngay lập tức cô đã tiến đến chỗ Nhi Linh mà lên tiếng: "Này Nhi Linh tay cậu chảy máu rồi kìa! Cậu không sao chứ? Để mình băng bó lại cho cậu..."

Gia Mẫn ngay lập tức kiếm một tấm vải sạch gần đó mà xé ra, và rồi băn bó tay của Nhi Linh. Cô giờ lên tiếng:

"Cậu làm thì phải cẩn thận vào chứ? Chứ cậu xem nè sơ ý một phát là đứt tay rồi thấy không!"

Nhi Linh trả lời rằng bản thân của mình đã hiểu, và cô sẽ cẩn thận hơn nữa...Sau đó Nhi Linh lại tiếp tục lao đầu vào làm việc mà mặc kệ Gia Mẫn không quan tâm bím xỉa gì đến cô nữa...

Cứ như vậy bọn họ đã mặc kệ nhau mạnh ai nấy làm công việc của bản thân. Trong khi bà Nhung thì đang đứng ở trên cao nhìn chăm chăm về phía bọn họ mà mỉm cười nham hiểm như đang âm mưu điều gì đó bà nói: "Hai con chó chết kia! Rồi tao nhất định sẽ cho bọn mày biết tay tao...Hơn hết sóng gió đang ập đến chỗ của bọn mày đó! Nhưng bọn mày sẽ không biết nó là gì đâu..."

Ả bậc cười thật lớn và rời đi trong khi hai người vẫn cố gắng làm công việc của bản thân. Sau một lúc thì bọn họ cũng đã làm xông việc, và thời gian cũng đã trôi thật nhanh khi bây giờ đã là buổi chiều cũng là giờ gần hết thúc buổi làm việc của bọn họ...

Bọn họ đang nghĩ ngơi thì từ bên ngoài bà Nhung trên tay cầm một sắp hồ sơ và đi cùng một ai đó đang dần tiến vào trong nơi làm việc này...

Bọn họ giờ đây có chút hoang mang và bối rối khi không biết rốt cuộc bà vào đây là có chuyện gì hay là không?



Gia Mẫn và Nhi Linh đang suy nghĩ thì ả ta đã ngay lập tức đến chỗ của hai người, sau đó ngang nhiên vân một xấp hồ sơ về chỗ của hai người ả ta lên tiếng: "Tôi không ngờ các nghi lại là một kẻ bỉ ổi như vậy...Khi các người đến công ty này là có mục đích. Và nếu như tôi không phát hiện ra thì cái công ty này đã vì mấy người mà phá sản rồi! Khi mấy người đã đen dự án của công ty này bán cho công ty đối thủ..."

Bọn họ ngay lập tức nhặt tập hồ sơ kia lên thì hốt hoảng khi nhìn thấy tên của bản thân mình đã được ký vào trong tờ giấy kia và nó có tên là giấy bán dự án của công ty xxx cho công ty xb...

Bọn họ ngay lập tức tự hỏi nhau rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Tại sao chữ ký bọn em lại được ký vào trong tờ giấy kia? Trong khi bọn họ không làm ra việc này chứ? Nghĩ đến đây bọn họ đã nhìn chăm chăm ả ta mà lên tiếng nói:

"Bà già độc ác nham hiểm kia, có phải bà đã làm gì tớ giấy này nên mới có chữ ký của bọn tôi trên đây đúng không? Và bọn tôi không có làm việc này! Vì vậy chắc chắn ngươi làm chỉ có một mình bà thôi! Và bà nham hiểm vừa vừa thôi. Khi luôn ấm ủ những âm mưu đê hèn để hãm hại tôi là sao? Bộ bà không thấy nhục hả?"

Trước những câu nói đó của họ Bà Nhung giờ đây trả lời:

"Vậy ha? Tao không ngờ rằng bọn mày lại lương lẹo như vậy. Khi giờ đây lại đi đổ lỗi cho tao khi bọn mày đã làm ra những việc xấu hổ mất nhân cách thế kia...Và giờ bằng chứng đã rõ ràng nên bọn mày đừng ở đó mà chối cải nữa...

Vậy nên bọn mày phải ghánh hậu quả khi cố tình phá hoại công ty đó là bị đuổi và và đền dù 1 tỷ đồng cho công ty này. Không thì chủng loại hầu tò và vào nhà đá bốc lịch đi..."

Trước những lời đe dọ của bà ta, bọn họ không những không sợ mà còn lên tiếng đáp lại:

"Vậy sao để giờ tôi gọi công an đến đây thì...Mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi!"

Ả ta giờ đây không những không tỏ vẻ sợ hãi mà cười trong sự đắc ý:

"Hhahahaha bọn mày cứ gọi công an đi. Rồi bọn mày cũng phải vào tù mà thôi! Khi tao đã lên kế hoạch vô cùng hoàng hảo. Và tất cả mọi bằng chứng và nghi ngờ điều đáng hướng về phía bọn mày..."