Một ngày nữa lại trôi qua. Hôm nay chỉ có một mình Nhi Linh đi làm, bởi vì Gia Mẫn vẫn chưa khỏe sau khi bị phỏng ở cơ thể. Vừa nhìn thấy cô mà lại không nhìn thấy Gia Mẫn đâu nên anh ngay lập tức hỏi cô về Gia Mẫn thì được cô trả lời rằng, Gia Mẫn hiện tại đang bị bệnh vậy nên tôi mong là anh có thể cho cô ấy nghĩ phép vài bữa nữa được chứ?"
Trần Mã ngay lập tức đồng ý anh giờ đây trong sự hoang mang đến tột độ mà lên tiếng: "Cô nói gì cô ấy bị thương nên mới nghĩ sao? Vậy cô có thể cho tôi biết vết thương đó nó nhẹ hay là nghiêm trọng..."
Nhi Linh đã bảo rằng nó bị cũng hơi nhẹ mà thôi, và cô ấy hiện đã không sao...
Anh nghe đến đây mà thở dài trong sự mệt mỏi, giờ đây anh cảm thấy vô cùng lo lắng cho cô mà hỏi về tung tích của Gia Mẫn trong sự lo lắng. Chốc lát Linh Nhi đã nói rằng Gia Mẫn hiện tại đang ở nhà của cô ấy.
Trần Mã ngay lập tức đã muốn gặp Gia Mẫn để xem thử cô hiện tại tình hình như thật nào. Và rồi anh đã nhờ Nhi Linh nghĩ việc và đưa mình đến đó xem thử Gia Mẫn đã ra sao rồi. Linh Nhi ngay lập tức đã đồng ý với lời đề nghị của Trần Mã.
Thế là giờ đây cô cũng đã xin nghỉ việc để đưa Trần Mã đến nhà của cô và thăm Gia Mẫn...
Từ đằng sau Nhung mỉm cười và suy nghĩ rằng:
"Hưm mặc dù tức chết đi được khi không giết chết được nó kẻ mà mình ghét. Nhưng mà cô cảm thấy rất vui khi nghe nói rằng Gia Mẫn đã bị thương mà lên tiếng: "Mà mặc kệ tao đi. Và nó đáng đời bị như vậy..."
Bọn họ giờ đây đã về khách sạn của Nhi Linh đã thuê, hai bước bước vào trong vào bên khách sạn. Sau một hồi họ đã nhìn thấy Gia Mẫn nằm trong phòng với cơ thể bầm đỏ ửng bởi vị bị lửa làm phỏng người...
Trần Mã chốc lát anh lại cảm thấy rất thương cảm cho cô, giờ anh tiến đến chỗ của cô với chất giọng vô cùng nhẹ nhàng anh lên tiếng hỏi:
"Gia Mẫn à cô không sao chứ? Cô có thất ổn hơn chút nào chưa?"
Gia Mẫn nhìn chăm chăm anh đang quan tâm mình mà trả lời với chất giọng vô cùng yếu ớt:
"Tôi vẫn ổn mà vì vậy hai người đừng quá lo lắng cho tôi! Bởi chỉ sau vài ngày nữa tôi sẽ khỏe lại thôi!"
Nghe cô nói đến đây Trần Mã biết rằng chắc vì cô ngại nên mới nói thế để hai người không giúp đỡ cô. Nhưng mặc kệ những lời nói của cô anh giờ đây lên tiếng:
"Cô yên tâm đi! Rồi cô sẽ mau khỏe lại thôi! Hơn hết tôi sẽ nhờ một vị bác sĩ nào giỏi nhất ở nước ngoài về đây chữa trị cho cô. Và vì cô là nhân viên của tôi nên tôi buộc lòng phải lo lắng cho cô..."
Gia Mẫn bảo rằng:
"Không cần tốn kém vì tôi làm gì đâu. Tôi vẫn ổn mà và anh đừng bân tâm đến tôi làm gì...Bởi vì tôi không cần sự giúp đỡ từ vai đâu. Và anh đến thăm bệnh tôi là tôi vui rồi!"
Nhi Linh giờ đây lên tiếng:
"Thôi hai người ở lại với chuyện với nhau tôi đi mua đồ một chút rồi về nhé!"
Vậy là Nhi Linh rời đi, còn anh thì ngồi bên cạnh cô, anh cũng không biết phải nói gì anh làm gì cả. Còn thì cố gắng nhắm mắt để giả vờ ngủ để anh đi về chứ cô cảm thấy mình đang làm phiền anh...
Anh nhìn cô đã ngủ mà tưởng cô quá mệt, giờ đây anh cũng không làm phiền cô nữa mà bắt đầu rời đi. Anh ra ngoài bệnh viện mà lấy điện thoại ra chốc lát anh đã gọi cho một ai đó. Giờ đây anh lên tiếng:
"Bác sĩ Hạ Long ạ? Không biết là ông có thể đến Việt Nam chúng tôi vào hôm nay hoặc 2 ngày tới không? Nếu được thì tôi e trả cho ông một số tiền lớn được chứ?"
Vị bác sĩ kia bảo rằng mình rất rảnh vậy nên ông ta sẽ đến liền trong ngày hôm nay. Thấy ông ấy đồng ý Trần Mã giờ đây đã thở dài và cậu cảm thấy mình đã bớt đi một phần mệt mỏi khi cô sẽ được điều trị đàng hoàng và mau khỏi bệnh hơn...
Suy nghĩ đến đây cậu bỗng chốc nhớ đến cô, cậu giờ đứng sững sờ như người mất hồn vậy mà nhớ về cô ngay từ lần đầu gặp mặt. Sau một hồi cậu cũng đã thoát khỏi những suy nghĩ kia mà bảo rằng chuyện gì đang xảy ra với bản thân? Tại sao cậu lại nghĩ về cô ấy?
Sau đó cậu cũng mặc kệ và cố gắng quên tất cả và rời đi. Nhi Linh giờ đây cũng đã trở về cô mua đồ ăn cho Gia Mẫn mà không thấy Trần Mã đâu nên hỏi Gia Mẫn anh ta đâu thì biết là anh ta có việc nên về rồi...
Giờ đây Nhi Linh bắt đầu chăm sóc cho Gia Mẫn và Gia Mẫn đã cảm ơn Nhi Linh vì luôn ở bên cạnh mình. Sau đó bảo Nhi Linh hãy ăn đi bởi vì cô thấy Nhi Linh sáng giờ chưa ăn gì mà còn mua đồ cho cô.
Nhi Linh gượng cười và nói mình không đói nên bảo Gia Mẫn ăn đi. Nhưng rồi Gia Mẫn bắt cô cùng ăn với mình cho vui...