Trước những lời nói của cô Trần Mã giờ đây lên tiếng giải thích rằng:
"Chị Nhung à! Điều đó không phải gọi là tốt cho người khác mà được gọi là ép buộc đó chị à! Và chị đang ép buộc người khác phải làm theo ý chị, bằng không chị sẽ dạy cho người đó một bài học, và điều này là một việc vô cùng sai trái chị biết không?"
Trước những lời nói kia, cô ta có một chút im lặng không nói gì, sau một lúc thì cũng dễ lên tiếng rằng:
"Ừm tôi hiểu rồi! Tôi xin lỗi về việc mà tôi đã làm được chưa? Và mong mọi người có thể bỏ qua cho tôi..."
Trần Mã giờ đây đã bỏ qua cho ả ta, sau đó cậu lại đưa Gia Mẫn rời đi. Trong khi ả ta thì đã thay đổi thái độ ngay lập tức ả lên tiếng:
"Hưm con nhỏ đó mày tưởng có người binh mày là ngon à? Hưm rồi mày sẽ lấy tao sẽ làm được gì mày. Và tao sẽ trả mối thù này!"
Trần Mã đưa Gia Mẫn đến phòng làm việc của mình, ngay lập tức anh đã đi đến cái kệ gần đó mà lấy ra một hộp thuốc, và rồi anh đã bôi nó lên chỗ khi nãy cô bị đẩy ngã va đầu vào bàn. Anh nhìn cô mà lên tiếng:
"Tại sao cô bị thương mà không nói cho tôi biết hả? Nếu như mọi người không nói cho tôi biết thì tôi đã không biết cô bị thương rồi!"
Gia Mẫn bảo rằng: "Không có gì đâu đó cũng chỉ là vết thương ngoài da nên không có gì quan trọng cả."
Trần Văn lên tiếng:
"Ngoài da không có gì quan trọng là sao? Cô đừng nghĩ như vậy mà chủ quan lơ là! Bởi vì các vết thương ngoài da mặc dù nó chỉ rất nhỏ và không có tác hại gì với vết thương ngoài da của cô. Nhưng nếu cô mặc kệ và không quan tâm nó thường xuyên thì, chắc chắn nó sẽ trở nên nghiêm trọng hơn..."
Cô im lặng trước những gì mà anh nói. Giờ đây anh cũng đã sơ cứu cho cô xông, sau đó anh cất lại hộp cứu thương mà lên tiếng: "Lần sau nếu có gặp biến cố gì...Thì cô nhất định phải báo với tôi nghe rõ chưa? Tôi sẽ giúp cô giải quyết mọi việc..."
Gia Mẫn bắt đầu đồng ý với những gì anh nói. Sau đó cô bảo rằng mình muốn rời đi,anh mặc dù muốn dữ cô lại thêm một chút nữa, nhưng mà không biết cách nào để gữi cô ở lại vậy nên anh đã cho cô rời đi. Nhưng ánh mắt thì không ngừng nhìn chăm chăm về phía cô trong sự thửng thờ như đã yêu cô...
Gia Mẫn đã quyết định không làm nữa mà trở về nhà luôn, thế là cô đã bắt một chiếc taxi để chở mình về, đi một lát lâu thì đã đến nhà cô. Tài xế đã dừng xe cho cô xuống xe. Rồi cô đã lấy tiền ra trả cho ông ấy...
Gia Mẫn bắt đầu vào nhà trong sự mệt mỏi, chốc lát cô đã nằm xuống dưới chiếc giường ấm áp khi bước vào bên trong căn nhà của mình. Đôi mắt cô lúc này này cảm thấy vô cùng nặng trĩu mà ngay tức khắc cô đã nắm chặt lại không mở ra được. Và rồi đã chìm vào trong giấc ngủ say ngay tức khắc bởi quá mệt...
Từ bên ngoài là người đàn bà tên Nhung mà Gia Mẫn đã đắc tội. Bà ta đang nhìn chăm chăm căn nhà của cô với ý đồ gì đó, không những vậy xung quanh bà ta còn có hai tên to cao như côn đồ, thậm chí còn có hai bình săn vô cùng lớn ở chỗ ả ta...
Ả ta bậc cười trong sự nham hiểm thích thú nói: "Hưm con nhỏ đáng chết! Hôm nay tao nhất định phải bắt mày trả giá khi dám đắc tội với tao! Và tao sẽ không để cho mày yên đâu. Còn giờ thì nhà của mày chắc chắn sẽ sáng nhất hôm nay. Thật chí mày sẽ bị thiêu rụi trở thành một đám tro tàn háhahhahaha..."
Ngay lập tức ả đã đã kêu người hãy lấy săn đổ khắp nhà Gia Mẫn đi, bọn họ chốc lát đã làm theo ý của cô. Ngay lập tức bọn chúng đi khắp nơi và đổ săn vào mọi ngóc ngách. Sau khi đổ xong tất cả. Bọn họ đã nói với Bà Nhung, bà ta chốc lát bậc cười trong sự nham hiểm mà nói:
"Giờ thì mọi thứ sẽ bắt đầu và ngày tàn của cô đến rồi!"
Ngay lập tức bà đã đã vẹt một ve diêm khiến nó bốc cháy và thả xuống bên dưới, giờ đây lửa bắt đầu cháy và lan ra khắp mọi nơi. Khói giờ đây đã ngây ngúc bao phủ vào bên trong...
Bên trong Gia Mẫn đang nằm ngủ thì đã hít phải mùi khói, cô giờ cảm thấy vô cùng khó chịu mà lên tục hoa sặc sụa. Sau một lúc thì cô cũng đã tỉnh lại...Cô bây giờ nhìn mọi thứ bên trong căn nhà này. Tất cả đã bị bao phủ bởi lửa. Cô trong sự hoang mang đến tột cùng mà lên tiếng:
"A! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao nhà mình lại bị cháy chứ? Và giờ mình phải làm sao đây? Làm sao để thoát khỏi ngọn lửa tử thần đang bao vay khắp nơi đây chứ?"
Cứ như vậy giờ đây cô đã bắt đầu cầu cứu kêu la nhưng mà chả có ai nghe được... Bên ngoài bọn chúng cười trong sự đắc ý mà bỏ đi ngay mà nghĩ rằng cô chắc chắn sẽ chết ở trong đó...