Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ

Chương 43




Sau một lúc chờ đợi thì Gia Mẫn giờ đây cũng đã tỉnh lại, mẹ chồng cô rất vui về điều này, trong khi Đào Dã thì vô cùng lo lắng mà suy nghĩ:

"Mâ nó nó tỉnh lại rồi à! Vậy là kế hoạch giết nó nay lại càng khó hơn..."

Mẹ chồng Gia Mẫn nhìn cô đã tỉnh lại mà trong sự vui mừng bà vuốt tóc cô mà lên tiếng: "Con đã tỉnh lại rồi à con dâu yêu dấu thật mừng là con đã không sao. Con biết không? Mẹ đã rất lo lắng cho con đó! Thậm chí ném chút nữa là mẹ nghĩ rằng con sẽ không còn trên đời này nữa. Nhưng may thần linh đã đưa con về với mẹ!"

Gia Mẫn đưa mắt nhìn chăm chăm bà mà ngay lập tức tỏ ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu rồi hỏi bà rằng:

"Bà là ai chứ? Và đây là đâu? Tại sao tôi lại nằm ở đây?"

Bà có chút bàng hoàng trước những gì cô nói, nhưng rồi cũng nhớ ra rằng bác sĩ đã bảo rằng cô bị mất trí nhớ nên sẽ không nhớ ra gì cả. Và rồi bà định kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy cho cô nghe.

Cô chưa kịp kể gì cô đã xen vào nói trước: "À phải rồi có phải đây là bệnh viện hay không? Và bà đã gây ra tai nạn cho tôi nên mới khiến tôi phải vào đây chứ gì?"

Mẹ của Đào Dã giờ đây im lặng bà không biết mình phải nên nói gì, chốc lát đã đã nhìn thấy Gia Mẫn cầm lấy điện thoại của mình, mà gọi cho ai đó, thậm chí là coi ấy còn đuổi hai người ra khỏi phòng bệnh của mình:

"Được rồi! Mấy người hãy mau cút khỏi đây cho tôi! Và tôi không cần xin lỗi từ cái loại người có mắt như mù như các người nên mới khiến tôi vào bệnh viện như thế này! Còn giờ thì cút mau..."

Bọn họ nhìn cô đang trong sự tức giận mà đã đồng ý ra khỏi phòng của cô. Mẹ chồng cô với sắt mặt voi cùng lo lắng bà lên tiếng:

"Hazz thật là tội nghiệp con bé quá đi mà. Giờ mình không biết phải nói làm sao với nó? Trong khi nó đã mất trí nhớ. Không những vậy nhìn nó trong thật khó tính và mình chắc khó có thể tiếp cận được..."

Bên trong căn phòng Gia Mẫn giờ đây bắt đầu gọi cho con bạn thân của mình, chốc lát bạn thân của cô bắt máy giờ đây nói hỏi rằng cô có việc gì mà lại tìm đến nó?

Trong khi đó cô nói rằng là mình đã gặp tai nạn và cần bạn mình giúp đỡ cô, đó là đến bệnh viện rước cô về nhà...

Bạn của cô nghe đến đây mà cảm thấy vô cùng lo lắng,ngay lập tức nó đã tắt máy điện thoại mà một mạch chạy thật nhanh đến bệnh viện để xem thử rốt cuộc cô có sao và ổn hay là không?

Sau một lát chạy thật nhanh giờ đây bạn của cô cũng đã đến nơi. Nó đã tìm đến phòng bệnh của cô và vào bên trong để tìm cô, sau một hồi thì nó cũng đã tìm được phòng bệnh của cô ngay chốc lát nó đã vào bên trong để thăm cô...



Giờ đây nó nhìn cô đang nằm trên giường mà tỏ vẻ vô cùng lo lắng và sững sốt, ngay lập tức nó đã ngồi xuống trong sự quan tâm ân cần hỏi: "Mày sao rồi! Mày có ổn không?"

Gia Mẫn giờ đây bảo rằng:

"Nhi Linh à! Tao vẫn ổn và tao cần mày giúp đưa tao về nhà ấy mà! Vậy nên mày có thể giúp đỡ tao được không?"

Bạn của cô giờ đây đã đồng ý chốc lát nó đã bảo là cô hãy nằm ở đây và nó sẽ đi tìm bác sĩ để thanh toán tiền viện phí.

Cô ngồi trên giường mà bắt đầu bước xuống ngay lập tức cả người cô đã lảo đảo và rồi cô đã ngã xuống dưới mặt đất, cô giờ đây không thể đứng dậy được. Cô vô cùng hoang mang mà suy nghĩ:

"Chuyện gì xảy ra với mình vậy trời? Tại sao mình lại té ngã và không thể nào đứng dậy được? Và mình phải làm sao đây?"

Ngay lập tức con bạn của cô đã chạy vào nó nhìn cô ngồi bệt dưới mặt đất mà lên tiếng hỏi thậm chí là đỡ cô dậy: "Bà sao vậy Gia Mẫn? Bà ổn không? Bà vẫn khỏe chứ?"

Gia Mẫn giờ đây nói rằng mình cảm thấy mọi thứ vẫn bình thường, nhưng mà tại sao chân của cô lại như một khúc gỗ nặng trĩu mà không thể đi được...

Bạn của Gia Mẫn giờ đây vô cùng hoang mang mà không biết phải làm sao. Chốc lát Nhi Linh đã dìu cô ngồi lên giường sau đó ngay lập tức đi gọi bác sĩ vô khám cho cô. Sau một lúc thì bác sỹ cũng đã đến, ông ta ngay lập tức bắt đầu khám cho cô và nói:

"Hiện tại thì chân của cô sẽ không khởi động được một thời gian ngắn, và cô cần phải học qua những khóa trị liệu thì mới có thể hoạt động lại bình thường..."

Cô nghe đến đây mà vô cùng sốc chốc lát cô lên tiếng hỏi:

"Vậy là tôi bây giờ sẽ trở thành kẻ bị què sao?"

Ông gật đầu rồi bảo như lúc nãy. Còn cô thì giờ đây với tâm trạng không tốt mà lên tiếng: "A! Tại sao ông rồi lại đối xử với mình như vậy chứ? Khi làm cho chân con không thể đi lại..."

Gia Mẫn giờ đây bậc khóc nức nở trong sự đau thương kia...