Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ

Chương 40




Hai người với cơ thể đang quấn quýt lấy nhau cùng với chất giọng ma mị rên rỉ, rồi Đào Dã đã lên tiếng hỏi:

"Ông gọi tôi có việc gì không? Và mọi chuyện đã sao rồi?"

Người đàn ông bậc cười thật lớn trong sự đắc ý ngay lập tức ông ta đã trả lời rằng: "Theo như kế hoạch thì mọi thứ đã thành công mĩ mãn và tôi đã làm theo những gì mấy người yêu cầu..."

Bọn họ nghe đến đây mà bậc cười thật lớn trong sự đắc ý bọn họ lên tiếng bảo rằng: "Làm tốt lắm rất tốt. Và giờ chúng tôi sẽ trả tiền cho ông ngay. Và kể từ nay chúng ta sẽ không còn quan hệ gì, xem như chưa hề quen biết nhau nghe rõ chứ?". truyện teen hay

Đầu dây bên kia trả lời nghe rõ, sau đó chờ đợi âm thanh ting ting vang lên, giờ đây thứ mà bọn họ cần cuối cùng bọn họ cũng đã có được đó chính là tiền.

Trong khi Bạch Lâm và Đào Dã lại tiếp tục với cuộc vui của mình. Đào Dã không ngừng thúc mạnh thứ đó vào bên trong Bạch Lâm. Bạch Lâm rên rỉ mà nhắm chặt mắt lại trong khi tay thì được Đào Dã ôm chặt lại. Cậu lên tiếng:

"Vợ yêu à! Giờ đây mọi chuyện đã kết thúc và sẽ không còn ai hay một kẻ nào có thể xen vào chuyện của chúng ta nữa rồi HáhhhhaHà..."

Bạch Lâm trả lời: "Đúng vậy và sau vài ngày nữa cuộc hôn nhân giữa hai ta sẽ chính thức bắt đầu được chứ anh?"

Đào Dã đã ngay lập tức đồng ý và rồi bọn họ lại quay về việc mà bọn họ cần làm...

Sự phê pha bao trùm lấy hai người trong khi Đào Dã một lúc một đẩy ra vào bên trong Bạch Lâm hơn nữa, tiếng rên rỉ một lúc một lớn đã bao phủ khắp phòng. Đào Dã ngay lập tức cũng đã không chịu đựng được thứ bên trong cơ thể của mình luôn muốn trào ra, thế là cậu cố gắng dập mạnh hơn nữa mấy phá mà la lên thật lớn.

Ngay lập tức thứ đó của cậu đã co dựt mà xả vào bên trong cơ thể của Bạch Lâm, giờ cậu vô cùng rã rời cậu hôn Bạch Lâm mà lên tiếng:

"Vợ à anh yêu em nhiều lắm em biết không?"

Không gian lãng mạn với tình cảm đầy ngọt ngào của hai người đang chìm trong sự hạnh phúc. Thì ngay lập tức điện thoại của Đào Dã đã vang lên khiến cậu cảm thấy vô cùng tức giận mà tự hỏi không biết là ai lại gọi mình vào lúc này, làm phá tan bầu không khí lãn mạn giữa cậu và người cậu yêu...

Chốc lát cậu đã bắt máy xem thử rốt cuộc là ai gọi, giờ đây cậu vô cùng hoang mang khi đó là bệnh viện gọi mình, và bên đó nói rằng mẹ cậu hiện tại đang gặp nguy hiểm và cần truyền máu gấp trước ba tiếng sau bởi vì bị tấn công, không thì bà sẽ chết...



Đào Dã nghe đến đây mà cảm thấy vô cùng hoang mang cậu suy nghĩ:

"Gì chứ? Tại sao mẹ mình lại bị như vậy? Và bị tấn công nghĩa là sao?"

Cậu không kịp nghĩ nhiều mà ngay lập tức mặc lại đồ cùng với Bạch Lâm đã chạy ra khỏi quán bar, bọn họ ngay lập tức leo lên xe mà chạy một mạch đến bệnh viện trong sự hoang mang đến tột cùng...

Sau một lúc bọn họ cũng đã đến được bệnh viện. Đào Dã đã không ngừng đi tìm và hỏi tung tích của mẹ mình đang ở đâu, sau một lát đã có người chỉ cho cậu về nơi mẹ cậu đang ở. Cậu ngay lập tức chạy đến đó trong sự hoang mang, giờ đây cậu đưa mắt nhìn mẹ mình trên chiếc giường với nét mặt nhợt nhạt ngay lập tức cậu đã lao đến ôm chầm lấy bà mà lên tiếng:

"Mẹ à con xin lỗi mẹ vì sự ngu dốt của mình mà con đã hại mẹ ra nông nỗi này! Con thật sự xin lỗi..."

Bạch Lâm ngay lập tức đặc tay lên vai Đào Dã mà lên tiếng an ủi: "Đào Dã à anh đừng buồn nữa! Mọi chuyện rồi sẽ ổn lại thôi!"

Bấy giờ từ bên ngoài bác sĩ bước vào và bảo rằng Đào Dã cần ngay lập tức chuyền máu cho mẹ mình gấp không thì bà sẽ gặp nguy hiểm...

Nghe đến đây mà Đào Dã đã ngay lập tức đồng ý, bọn họ ngay lập tức chủng bị thêm một cái giường và bảo Đào Dã hãy nằm xuống, sau đó gấm một cây kiếm vào cơ thể cậu và mẹ cậu. Bọn họ giờ đây đã bậc công tắt và máu đã được bom lên chuyền vào cơ thể mẹ cậu...

Cậu giờ đây rất vui về việc này khi bản thân mình đang cứu mẹ của mình, cậu giờ đây nhắm mắt lại mà hồi tưởng về mẹ, cậu bậc khóc mà cậu xin trời hãy cho mẹ cậu vượt qua tất cả những biến cố này và bình an...

Sau một hồi thì bác sỹ đã thôi chuyền máu cho mẹ cậu, bọn họ giờ đây nhìn cậu trong sự vui vẻ nói:

"Thật mừng là mọi thứ đã trở nên ổn hơn. Và mẹ cậu đã trở lại bình thường. Bà ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi!"

Cậu nhìn chăm chăm mẹ của mình trong sự hạnh phúc mà ngay lập tức ngồi xuống ôm chầm lấy bà cậu lên tiếng: "Mẹ à thật may là mẹ không sao rồi! Không thì con sẽ hối hận cả đời về việc đã gây ra cho mẹ. Và mặc dù con không nói ra, nhưng mong mẹ hãy cố gắng thấu hiểu và bỏ qua cho những việc sai trái mà con đã làm..."

Nói rồi cậu ngay lập tức nằm trên người mẹ mình, rồi cảm thấy vô cùng buồn ngủ sau đó đã thiếp đi vào lúc nào cũng chả hay...