Một lúc sau khi hai người đã uống rượu vang với nhau, cả hai người giờ đây đã điều say mèm. Bọn họ giờ ôm chặt lấy nhau trong sự hạnh phúc, chốc lát Đào Dã đã đưa tay lột chiếc áo thun ba lỗ của Bạch Lâm ra, đôi môi anh chạm vào phần da thịt trên bụng của Bạch Lâm sau đó anh liếm lên đầu ti và cắn nó lúc này anh lên tiếng:
"Đêm hôm nay sẽ là đêm động phòng của chúng ta. Và là đêm khiến chúng ta sẽ là của nhau mãi mãi..."
Thế là anh đã quay lại công việc của mình đang làm sau câu nói kia. Bạch Lâm bấy giờ đè lên người của anh, cậu khom đầu xuống dưới háng của anh mà dùng mũi ngửi lấy ngửi để chiếc quần của anh. Sau đó là dùng lưỡi của mình liếm phần bên ngoài chiếc quần....
Cho đến một lát sau cậu đã kéo chiếc quần của anh ra bên trong là một chiếc quần khác màu trắng hình tam giác, thậm chí nó có một cái cục gì đó rất to đang nhô lên từ chiếc quần ấy...
Ngay chốc lát Bạch Dương đã đưa tay ra cầm lấy cái cục nhô lên từ chiếc quần kia, rồi cũng lột chiếc quần tam giác ấy ra. Từ bên trong một khẩu súng ak dài hơn 20 cm đã dần lộ diện. Cây súng ấy chĩa thẳng lên phía trên như chờ được nạt đạn vậy...
Và rồi Bạch Dương đã dùng miệng của mình cậu há to hết mức có thể để ngậm lấy cây khẩu súng ak ấy...
Cây khẩu súng ak kia đã dần ra vào bên trong hoang miệng của Bạch Dương điều này làm cho Đào Dã cảm nhận được sự ước áp bên trong khoang miệng của Bạch Dương...
Ngay chốc lát cảm giác sướng đột độ đã dâng trào nó chiến lấy tâm trí của Đào Dã như khiến cậu muốn phát điên vậy, cảm giác ấy thật lạ và khó chịu. Nó cứ dâng trào rồi hạ xuống một cách bất thường...
Sau một hồi Bạch Dương cũng đã nhả cây súng ak của cậu ra. Bạch Dương bấy giờ lên tiếng:
"Vợ làm chồng sướng rồi! Vậy chồng cũng nên làm vợ sướng lại đi chứ?"
Trước câu nói đó của cậu, anh đã lột hết hai lớp quần của cậu ra, mà bảo cậu nằm úp mặt xuống dưới giường sau đó tay của anh đã bạch cái hố kia cái hố kia của cậu ra, anh nhìn vào bên trong là một màu hồng nhẹ nhàng như bờ môi mang theo những sợi lông dài như râu vậy, chốc lát anh đã lè chiếc lưỡi của mình ra để liếm vào bên trong cái hố sâu đó. Một cảm giác tuyệt vời như liếm một cái thạch rau câu mềm mại truyền vào trong hoang mang.
Trong khi Bạch Lâm thì rên rỉ bởi cái cảm giác vô cùng nhột và khó chịu khi ở phía bên dưới, cứ như vậy chiếc lưỡi kia đã liếm lát bên trong chiếc lỗ đen kỳ dịu ấy của Bạch Lâm. Được một lúc chiếc lỗ đen ấy đã ước đẫm nước bọt của Đào Dã. Giờ đây cậu cũng đã ngưng việc liếm bên trong lại mà dùng tay đưa vào bên trong một ngón rồi đến hai ngón sau đó là ba ngón tay tất cả điều bên trong cái hố đen kia khiến nó dần rộng ra hơn, rồi Đào Dã đã không ngừng đẩy tay mình ra vào bên y chiếc lỗ ấy một lát lâu trong khi Bạch Dương thì rên rỉ với cơn đau đớn đến tột cùng nước mắt cũng đã chảy dài trên đôi má...
Và rồi Đào Dã đã rút những ngón tay kia ra mà bắt đầu thay vào đó là một thứ khác, đó là cây súng ak lúc nãy của mình. Cây súng to dài đưa vào bên trong khiến cho Bạch Lâm đau đớn mà khóc hét lên liền bảo Đào Dã hãy dừng lại và rút nó ra bởi vì cậu chịu không được cái cảm giác đau đớn kia...
Nhưng rồi Đào Dã đã lên tiếng rằng: "Vợ hãy cố gắng chịu đựng đi sau khi trải qua cơn đau thì sẽ sướng thôi! Với lại không phải vợ cũng rất thích điều này à?"
Nói rồi Đào Dã như một kẻ điên bắt đầu đẩy người liên tục trên cơ thể của Bạch Lâm. Giờ đây cây súng ak kia không ngừng ra vào làm kít cái lỗ ấy và rỗng toạt ra. Bạch Lâm bắt đầu rên rỉ trong sự đau đớn kia cậu giờ đây khóc hét mà bảo Đào Dã hãy dừng lại nhưng cậu mặt kệ những lời nói kia mà tiếp tục đâm sâu hơn và mạnh hơn nữa. Cảm giác sung sướng đến tột đỉnh đang ập đến thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên khiến cho cậu mất hướng Đào Dã giờ đây bắt máy mà trong đầu không ngừng trách cái người gọi ngay mình lúc này...
Đầu dây bên kia không là ai khác mà chính là mẹ cậu, bà ấy đang bắt đầu càm ràm cậu về việc cậu đã đi đâu mà bỏ vợ mình ở bệnh viện một mình. Cậu giờ đây đã say mà rè rè lên tiếng:
"Xin lỗi mẹ thật ra con có chuyện nên mới đi một chút thôi! Và mẹ cùng cô ấy ngủ ngon nhé mai con sẽ về!"
Nói rồi cậu định tắt máy thì mẹ cậu hét thật lớn khiến cậu chợt bừng tỉnh: "Hưm...Mai mới về nhà à? Cái con khỉ khô. Hôn nay nhất định mày phải mò cái đầu vào trong bệnh cho tao nghe rõ chưa? Còn không thì tao theo địa vị điện thoại đến đó lôi đầu mày về liền đó nghe rõ chưa?"
Cậu nghe đến đây mà hoang mang tột độ. Và giờ cậu không còn cách nào khác ngoài việc làm theo. Chứ không bà sẽ là việc ấy thật mất... Vậy là cậu đồng ý sẽ đến đó ngay sau vài tiếng nữa...