Hữu Hòa ngồi ở trên giường, tay trái đặt lên trên bụng của mình, ngơ ngác xuất thần.
Trong phòng sớm đã khôi phục yên lặng, hiện tại chỉ còn lại một mình nàng.
Mãi cho đến giờ khắc này, nàng vẫn không thể tin được, trong lòng có một loại cảm giác không thể tưởng tượng được.
Nàng có thai.
Trong bụng nàng có một đứa trẻ, đó là cốt nhục của nàng và Tiêu Trực.
Lúc trước nàng hao tổn tâm cơ, ngàn mong vạn mong, rốt cuộc cũng chờ mong được một đứa con…
Tin này tới quá đột ngột, nàng khϊếp sợ hơn là vui mừng.
Không thể phủ nhận, lúc đại phu nói tin này ra, nàng cảm thấy mình thật may mắn, vui vẻ đến mức không buồn giả bệnh nữa. Nhưng mà, sự kích động vui mừng này chỉ duy trì được trong chốc lát, nàng tất nhiên biết tình cảnh của mình hiện giờ, cho nên bao nhiêu vui mừng bị lo lắng át mất.
Nhớ tới lời Ân Húc nói trước khi đi, tâm tình Hữu Hòa càng thêm nặng nề.
Đứa nhỏ này có được không dễ, nhưng lại đến không đúng lúc, hiện nay thế đạo đại loạn, nàng bị Ân Húc bắt giữ, sống chết khó liệu, đến năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, huống chi còn thêm một đứa trẻ trong bụng. Nếu đúng như lời Ân Húc nói, gã muốn dùng nàng với đứa bé để uy hϊếp Tiêu Trực và hoàng huynh, vậy càng không xong. Nàng bị nhốt ở đây, không hề có cách thoát thân, chỉ có thể buồn lo chứ không thể làm nên chuyện gì được. Còn có Tiêu Trực… Nếu Tiêu Trực biết được, sẽ rất lo lắng.
Sau khi biết mình có thai, liên tiếp mấy ngày Hữu Hòa đều cau chặt mày, tâm tình so với mấy ngày trước đây càng tệ hơn. Đứa nhỏ này là nàng tâm tâm niệm niệm muốn, nàng dù có ra sao cũng phải giữ, nhưng tình hình bên ngoài nàng không biết chút gì cả, Tây Bắc và Dĩnh Địa đồng thời sinh loạn, không biết hoàng huynh bên kia có đối sách chưa? Tính ra Tiêu Trực đi Tây Bắc đã được ba tháng, lúc trước nàng còn ở trong cung, có thể nghe ngóng được một ít tin tức, bây giờ bản thân rơi vào trong tay Ân Húc, nên một chút tin tức của Tiêu Trực cũng không biết.
Ngoài dự đoán của Hữu Hòa chính là, Ân Húc lại mang đến tin tức nóng hổi cho nàng.
Hữu Hòa nghe được tin tức kia, không chỉ không an tâm, ngược lại càng thêm ưu phiền.
Ân Húc dùng cái miệng đắc ý thoả mãn nói với nàng, Minh Đức Đế và Tiêu Trực đều tới Dĩnh Địa rồi, hiện đang ở An Châu. Đúng như gã đoán, Minh Đức Đế không nỡ lấy giang sơn đổi muội muội, nhưng Tiêu Trực lại luyến tiếc thê nhi, cho nên Tiêu Trực dao động, không muốn lãnh binh tấn công Dự Xuyên đạo, Minh Đức Đế dưới sự giận dữ đoạt binh quyền của Tiêu Trực, nhốt hắn lại.
Hữu Hòa nghe Ân Húc nói xong, lòng vừa sợ vừa lo.
Mới đầu, nàng hoài nghi Ân Húc lừa nàng nhưng khi ngẫm lại, cảm thấy Ân Húc hoàn toàn không cần phải lừa nàng, hơn nữa nhìn bộ dạng đắc ý của Ân Húc thành công gian kế cũng không giống giả. Hữu Hòa vô cùng sốt ruột, nàng biết quyết định của hoàng huynh không sai, nếu đổi lại là phụ hoàng nàng, chưa chắc sẽ đổi giang sơn Đại Thịnh đi, cho nên dù cho hoàng huynh thật sự không cứu nàng, nàng cũng không trách, một chút cũng không trách huynh ấy, thế nhưng Tiêu Trực thẳng tính, hắn ngang nhiên kháng cự hoàng mệnh, tất nhiên sẽ chọc giận hoàng huynh, chiêu này của Ân Húc đúng là hay, bắt nàng không có hại mà còn lợi to, không bẫy được hoàng huynh, cũng bẫy được Tiêu Trực, còn làm hại hoàng huynh mất một cánh tay, với tình hình hiện giờ, nội chiến xảy ra, tuyệt đối sẽ hao tổn nhiều thứ, hơn nữa Phong Kỳ quân ở dưới trướng Tiêu Trực, hoàng huynh làm như vậy, lòng quân đại
loạn là điều không thể tránh, quả thật không tốt.
Hữu Hòa một bên nhọc lòng vì Minh Đức Đế, một bên lo lắng cho Tiêu Trực.
Tiêu Trực vì nàng kháng lại hoàng mệnh, Hữu Hòa hiểu. Ở chung lâu như thế, nàng làm sao có thể không hiểu tâm ý của Tiêu Trực chứ, hắn xem trọng nàng đến vậy, nào nhẫn tâm mặc kệ tính mạng nàng, hơn nữa, Ân Húc mang tin nàng có thai truyền đi, Tiêu Trực chắc chắc sẽ không ngồi yên không làm gì. Hiện tại, hoàng huynh giam hắn trong ngục không tính là gì, nếu Tiêu Trực chết cũng không hối cải, lại chọc giận hoàng huynh, nàng sợ là hoàng huynh cũng tha mạng cho hắn nữa đâu.
Hữu Hòa càng nghĩ, càng không dám nghĩ.
Không được, không thể để tình thế chuyển xấu được, nàng phải tìm cách trốn thoát thôi.
*
Đương lúc Hữu Hòa trầm tư suy nghĩ muốn tìm cơ hội trốn đi thì có một vị khách không mời mà đến.
Hữu Hòa nhìn bóng dáng thiếu nữ uyển chuyển bước đến gần, ngạc nhiên nhìn.
“Ngươi…” Hữu Hòa há miệng, không thốt nên lời.
“Công chúa, đã lâu không gặp”. Lục Kiểu mắt hạnh một cong, ý cười bên miệng lạnh lẽo.
“Sao ngươi lại ở đây?” Hữu Hòa rốt cuộc cũng nói thành lời, Lục Lâm Ngộ không phải đã nói y đưa Lục Kiểu đi rồi, còn phái rất nhiều người trông coi nàng ta ư? Chẳng lẽ nàng ta trốn ra được? Nhung tại sao nàng ta lại ở đây, còn ở cùng một chỗ với Ân Húc?
“Công chúa không ngờ được à?” Lục Kiểu đến gần, đứng cách Hữu Hòa hai thước*, hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ ngây thơ vô tội nói, “A Kiểu cũng không ngờ có thể gặp được công chúa còn sống sờ sờ thế này đâu!”
*1 thước = 1/3 mét.
“Đúng thế, phỏng chừng Lục tiểu thư cho rằng bổn cung đã chết ngạt trong cái hồ nước lạnh thấu xương đó rồi”. Hữu Hòa nhướng mày nhìn nàng ta, kinh ngạc trên mặt sớm đã đổi thành vẻ trào phúng.
Lục Kiểu cười lạnh: “Đúng đúng, đáng tiếc để lại tai họa ngàn năm, mạng công chúa thật lớn”.
Hữu Hòa nghe lời này, trong lòng nổi giận: “Bổn cung và Lục tiểu thư không oán không thù, tâm địa Lục tiểu thư cũng quá ác độc, lúc trước nếu không phải nể mặt nhị ca ngươi, ngươi nghĩ ngươi còn mạng đứng đây chắc? Hoàng huynh ta không chém ngươi, Tiêu Trực cũng sẽ băm vằm ngươi, ngươi cho rằng ta chết đi, Tiêu Trực sẽ để
ngươi vào mắt? Lục tiểu thư nghĩ hay lắm”
“Công chúa nói phải”. Ánh mắt Lục Kiểu lạnh lùng, tiến lên một bước, hất cằm nhìn Hữu Hòa, “Nói như vậy, ta phải cảm tạ công chúa thủ hạ lưu tình, nhưng công chúa ngươi nhầm rồi, nếu ngươi chết, A Trực ca ca tất nhiên là của ta, hắn vốn là phu quân của ta, công chúa câu người của ta, còn không biết xấu hổ mà đi nói ta”, Lục Kiểu tàn nhẫn nói, “Ta nói cho ngươi biết, A Trực ca ca của ta, ngươi bá chiếm đủ rồi, đợi Khác Vương điện hạ đoạt được giang sơn, A Trực ca ca sẽ là của ta, không có chuyện
của ngươi nữa!”
“Ngươi nằm mơ!” Hữu Hòa bị nàng ta mắng không biết xấu hổ, tức giận đến mặt mũi đỏ lên, tranh thế thượng phong nói, “Đừng nói tới cái tên loạn thần tặc tử Ân Húc kia gã đấu không lại hoàng huynh ta, là do hoàng huynh ta là chân mệnh thiên tử, nếu ta thật sự chết đi, ngươi nghĩ Tiêu Trực sẽ muốn ngươi? Hắn là Phò mã của ta, vĩnh viễn là phò mã của ta!”
Lục Kiểu thấy nàng biểu tình kích động, khinh thường cười lạnh: “Ngươi nói xem vì sao Khác Vương điện hạ lại chọn làm loạn vào lúc này, ngươi tưởng ngoại tổ ta là quả hồng mềm á? Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, kiếp trước Khác Vương điện hạ vì sẩy chân mà binh bại, nhưng lần này thì không, bởi vì có ta ở đây! Bằng không, ngươi nghĩ ta sẽ đẩy ngoại tổ đến hố lửa à?”
Nói đến đây, Lục Kiểu nhìn chằm chằm con ngươi đang mở to của Hữu Hòa vì bị giật mình hoảng hốt, liên tục cười lạnh, tiếp theo buồn bã nói, “Thế nhân đều nói Hoàng Thượng có nhị ca ta đầy nằng lực, vạn sự không lo, nhưng cái vị nhị ca tự cho là thông minh kia nào biết muội muội y đã sống hai kiếp, kiếp trước y hãm hại Khác Vương điện hạ, lần này đều vô dụng cả thôi, hơn nữa lần này còn có điểm yếu của bọn họ là ngươi nằm trong tay, như vậy còn không đủ xoay mình sao? Hừ, ở phủ Quốc công, ai ai cũng lấy nhị ca ta vinh danh, còn ta thì lấy làm hổ thẹn, ngay cả nhị ca ta cũng muốn đưa ta đi, không ai vì ta nói chuyện, trong mắt nương ta suốt ngày chỉ có phu quân bà, cứ răm rắp nghe theo ông, mà cha ta, ông ấy ở trước mặt nhị ca, ngược lại giống con trai hơn, nhị ca ta tùy tiện nói hai câu ông coi như thánh chỉ, bọn họ có chết cũng không ngờ rằng, nhị ca đầy mưu kế ấy có một ngày lại phế ở trong tay ta!” Lục Kiểu nói xong, ha hả cười rộ lên, nhìn mặt Hữu Hòa ngày càng trắng bệch, trong lòng thống khoái, từng đợt tiếng cười rơi vào tai, Hữu Hòa chỉ cảm thấy
sởn tóc gáy.
Hữu Hòa nhìn Lục Kiểu bằng vẻ không tin được.
Nàng cho nàng là người may mắn, chỉ có nàng mới có thể chết đi sống lại, lấy hai thân phận sống hai đời, chuyện này khó có được, quả thực có thể gặp không thể cầu.
Nàng nào ngờ Lục Kiểu là người trọng sinh!
Nếu không phải tự mình xuyên qua, nàng nhất định xem mấy lời vừa rồi của Lục Kiểu coi như nàng ta mất trí hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng không thể tưởng tượng được nàng cũng gặp phải, thế nên nàng không hoài nghi Lục Kiểu, chẳng qua nàng cảm thấy khϊếp sợ, bởi vì nàng hoàn toàn không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Sau khϊếp sợ, đó là sợ hãi.
Lời Lục Kiểu nói nàng nghe hiểu hết.
Không cần phải nói, An Tây Vương phát động chiến tranh, Ân Húc mưu phản, chuyện nào Lục Kiểu cũng có cắm một chân, mặc kệ là nàng ta làm cách gì để cho Ân Húc tin, nhưng lúc này nàng ta xuất hiện ở đây, có thể nói Ân Húc tín nhiệm nàng ta.
Hữu Hòa không biết kiếp trước ra sao, nhưng nàng tin Lục Kiểu biết, Lục Kiểu biết kiếp trước Ân Húc thua ở chỗ nào, Lục Lâm Ngộ dùng mưu kế gì, nàng ta cũng biết triều đình ứng phó ra sao, cái gì nàng ta cũng rõ như lòng bàn tay, vậy thì kiếp này
triều đình sẽ rơi vào thế bị động đúng không?
Lòng Hữu Hòa tràn ngập những câu hỏi đáng sợ, không còn tâm tư suy nghĩ đến một việc, đó là sự xuất hiện của nàng đã làm cho mọi chuyện thay đổi. Kiếp trước nguyên chủ Hữu Hòa công chúa rơi xuống nước chết nên không có quan hệ với Tiêu Trực, Ân Húc cũng không thể bắt công chúa uy hϊếp.
Mà tất cả điều này, trong lòng Lục Kiểu rất rõ.
Kỳ thật, Lục Kiểu vốn không tính sẽ nói như vậy. Kiếp này không giống kiếp trước, nàng ta dựa vào việc tiên đoán vài sự kiện khiến cho ngoại công và Khác Vương tin nàng ta có năng lực hiếm thấy, nhưng càng về sau, Lục Kiểu thấy sắp không ứng biến nổi nữa, chỉ đành đâm lao thì phải theo lao, cũng may thế cục hiện nay nghiêng về phía Khác Vương, mấy ngày trước nghe nói Minh Đức Đế và Tiêu Trực bất hòa, nàng ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lòng ghen ghét cũng thêm càn rỡ. Tiêu Trực là một đại tướng trung quân ái quốc, kiếp trước do nàng tin lầm Cữu cữu, nên mới hạ độc Tiêu Trực bằng độc mạn tính khiến Tiêu Trực mất hết võ công bị quân địch vây khốn, vạn tiễn xuyên tâm mà chết, mãi cho đến khi chết, hắn vẫn chiến đấu cho Đại Thịnh. Nhưng kiếp này, hắn lại vì Hữu Hòa công chúa mà phản bội Minh Đức Đế, có thể thấy hắn yêu thương nữ nhân này biết bao, trong lòng nàng ta há có thể thoải mái?
Lục Kiểu nghĩ như thế, chợt nhớ vừa nghe Khác Vương nói Hữu Hòa công chúa đã có thai, bao nhiêu oán hận trong lòng cuồn cuộn dâng lên. Nàng ta nhìn sắc mặt tái nhợt của Hữu Hòa, ánh mắt di chuyển xuống dừng lại trên bụng Hữu Hoà, mắt hạnh như có một ngọn lửa bùng cháy, bỗng nàng ta động thủ tát mạnh lên mặt Hữu Hòa.
Hữu Hòa nhất thời không phòng bị, bị Lục Kiểu tát mạnh một cái đến ngã ngồi trên giường ở phía sau, nàng che má trái, đau đến nói không nên lời.
Trong cuộc đời ngắn ngủi này, nàng liên tiếp ăn hai cái tát, hơn nữa còn bị đánh cùng
một bên mặt, đây quả là một trải nghiệm đặc biệt.
Hữu hòa cười nhạt, sờ gương mặt nóng rát, lạnh lùng nhìn Lục Kiểu: “Lục tiểu thư đúng là trời sinh thần lực, không bằng đánh chết ta ngay đi, ta thật muốn biết nếu Khác hoàng huynh biết con tin gã trăm phương nghìn kế mới bắt được bị ngươi gϊếŧ chết, sẽ có phản ứng gì đây?”
Hữu Hòa vừa dứt lời, Lục Kiểu lập tức trầm mặt xuống.
Lời này xác thật Hữu Hòa đang nhắc nhở Lục Kiểu. Nàng ta đúng là không dám gϊếŧ Hữu Hòa công chúa, bởi vì Hữu Hòa còn giá trị lợi dụng, Khác Vương cho nàng ta tới gặp công chúa cũng đã cảnh báo. Mặc dù Lục Kiểu oán hận nhưng cũng biết trước hết cần lưu lại cái mạng nhỏ cho nữ nhân này.
Lục Kiểu cố gắng bình tĩnh lại, ánh mắt phóng ra lửa cũng dần trở lại bình thường, nàng ta nhìn Hữu Hòa, khinh thường nói: “Không tới một tháng nữa, đợi đại sự thành công, ta tất sẽ cầu Khác Vương giao cái mạng nhỏ của ngươi cho ta, đến lúc đó để ta
coi ngươi còn có thể mạnh miệng bao lâu”.
Lục Kiểu nói xong xoay người rời đi.
Hữu Hòa lại lần nữa nhìn cánh cửa bị khóa, cắn cắn môi dính tơ máu, qua một lúc lâu
vẫn chưa dời ánh mắt đi.
*
Ban đêm, theo thường lệ sẽ có người đưa cơm đến.
Hạ nhân đặt thức ăn lên bàn xong xuôi rồi lui ra ngay.
Không bao lâu sau, thủ vệ bên ngoài nghe thấy tiếng chén đĩa hỗn loạn bên trong.
Bọn họ lập tức mở cửa, một thủ vệ bước vào trong phòng, trông thấy trên sàn đầy mảnh sứ vỡ.
Đương lúc thủ vệ kinh ngạc, Hữu Hòa ngồi ở bên cạnh bàn đột nhiên vỗ bàn một cái, khuôn mặt nhỏ nổi giận đùng đùng: “Đây là loại thức ăn gì? Bổn cung đang mang thai, thức ăn này có mùi lạ, bổn cung ngửi thấy là ghê tởm, còn không mau mang đi!”
Thủ vệ sửng sốt, thầm nghĩ vị công chúa này đổi tính rồi, mấy ngày trước còn ngoan ngoãn, đến một câu cũng không nói, hôm nay lại nổi giận đùng đùng, xem ra nữ nhân hoài thai tính tình quả nhiên sẽ xấu đi.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng thủ vệ vẫn kính cẩn đáp một tiếng, gọi người đến thu dọn.
Lau dọn xong bọn thủ vệ đi ra ngoài, Hữu Hòa nhìn cửa bị đóng chặt, leo lên giường, buông rèm che xuống, mới lấy từ trong tay áo ra một mảnh sứ vỡ sắc bén.
Nàng nhìn chằm chằm mảnh sứ, rút từ trong gối mềm ra một mảnh vải, gói mảnh sứ lại kỹ càng, đến khi mảnh sứ không làm tay bị thương mới giấu ở dưới một góc đệm chăn.
Hai ngày tiếp theo, Hữu Hòa kén cá chọn canh, mắng đông mắng tây, không chê thức ăn, thì đứng ở bên cửa mắng Lục Kiểu, Hữu Hòa dốc hết vốn luyến chửi người của hai kiếp mang ra mắng, mắng đến thủ vệ bên ngoài cả kinh. Bọn họ không thể tin được, từ khi tiểu công chúa nhu nhược hoài thai, lại biến thành người đàn bà đanh đá.
Tuy không phải mắng bọn họ nhưng mắng lâu như vậy, bọn họ nghe cũng không thoải mái, cuối cùng bọn họ vẫn báo lên trên.
Hữu Hòa đoán không sai, với tính tình Lục Kiểu, chỉ cần nàng khiêu khích, Lục Kiểu sẽ ứng chiến.
Quả nhiên, không tới hai ngày Lục Kiểu đến rồi.
Sau khi Lục Kiểu nghe được Hữu Hòa mắng nàng ta, trong lòng không thể nhịn được nữa, hơn nữa Lục Kiểu hận Hữu Hòa đến tận xương tủy, nên hạ quyết tâm hôm nay phải giáo huấn nữ nhân này một phen, dù sao Khác Vương chỉ nói muốn giữ mạng nữ nhân này, chỉ cần không gϊếŧ chết nàng là được, tát mấy cái chắc không sao đâu? Dù cho Khác Vương có biết, cũng không làm gì nàng ta đâu, lần trước nàng ta thưởng một cái tát, không phải Khác Vương cũng không nói gì sao?
Lục Kiểu đã có tính toán trước, phân phó thủ vệ trước cửa: “Ta và công chúa nói chuyện nữ nhân, nam nhân các ngươi ở bên ngoài nghe quá kỳ cục, các ngươi khóa cửa lại rồi lui đi! Hai khắc sau ta trò chuyện xong, các ngươi lại qua đây mở cửa”. Lục Kiểu không muốn đến lúc đó nữ nhân này kêu đau gọi thủ vệ vào, quấy rầy nàng ta giáo huấn.
“Cái này…” Mấy thủ vệ ngoài cửa có chút chần chừ, không biết nên đáp ứng hay không, vị Lục tiểu thư này là khách quý của Vương gia, bình thường hay đến thôn trang làm mưa làm gió, tính tình nóng nảy, bọn hạ nhân không dám chọc đến, mấy thủ vệ bọn họ đều có chút kiêng kị, nhưng không có mệnh lệnh Vương gia, bọn họ tự ý bỏ đi, hình như không được tốt lắm, nghĩ vậy, một thủ vệ đánh bạo nói, “Không có mệnh lệnh của Vương gia, thuộc hạ không dám tự ý bỏ đi”.
Nghe thấy thủ vệ nói vậy, Lục Kiểu không kiên nhẫn đuổi người: “Nếu bổn tiểu thư đã nói vậy, tất nhiên là đã được điện hạ cho phép, nếu điện hạ hỏi, bổn tiểu thư chịu trách nhiệm”.
“Vâng”. Thủ vệ thấy Lục Kiểu sắp nổi giận, không dám nhiều lời.
Lục Kiểu vừa lòng bước vào phòng, bây giờ nàng ta có thể an tâm giáo huấn tiểu hồ ly chán ghét, giờ có đánh đến răng rơi đầy đất cũng không có ai đến quấy rầy.
Thấy Lục Kiểu vào phòng, nhóm thủ vệ làm y như lệnh khóa cửa phòng lại, lui ra ngoài hoa viên.
Ước chừng hai khắc sau, bọn họ mới trở lại trước cửa phòng, chờ Lục tiểu thư truyền lệnh mở cửa.
Thủ vệ chờ một lúc lâu cũng không thấy trong phòng có phản ứng, hơn nữa cũng không nghe thấy âm thanh nói chuyện bên trong. Dù phòng có cách âm tốt, nhưng không đến mức không một động tĩnh, bình thường bên trong nói chuyện bên ngoài vẫn nghe được ít tạp âm.
Mấy thủ vệ nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc, thủ vệ đứng đầu có dự cảm không tốt, chẳng lẽ Lục tiểu thư là gian tế, mang công chúa chạy mất rồi?
Nhưng cửa không có dấu vết mở ra mà?
Thủ vệ đầu đầu không dám lại chờ, lấy ra chìa khóa mở cửa.
Chờ cửa mở ra, vài người trước cửa ngây người ra.
Trong phòng máu tươi vương đầy sàn, hai nữ nhân nằm trong vũng máu, trên người đều là máu, Hữu Hòa và Lục Kiểu đều mặc xiêm y màu trắng, cơ hồ phân không rõ ai là ai. Bọn thủ vệ nhìn thấy máu chảy ra từ cổ một nữ nhân trong đó, đến giờ máu vẫn còn chảy, trên cổ máu me nhầy nhụa có cắm một vật sắc nhọn.