Hữu Hòa ngồi ở Ngự Phong viện được một lúc lâu.
Bây giờ đã quá giờ tuất* mà Tiêu Trực vẫn chưa về.
*7 giờ đến 9 giờ tối.
Sau khi Tiêu Trực rời đi, Thu Đàm thành thật nói hết mọi chuyện cho Hữu Hòa, không bao lâu sau, Tiểu Liên Hoa và Thanh Đào cũng chạy tới quỳ thỉnh tội, nói là hai người các nàng có lần không cẩn thận nghe được công chúa nói chuyện với Thu Đàm, hôm nay lúc đi lấy nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp lớn, rảnh rỗi nói chuyện vài câu lỡ lời truyền tới tai phò mã.
Mặc dù Hữu Hòa buồn bực nhưng vẫn không xử phạt các nàng, nếu Tiêu Trực đã biết, hiện giờ nàng truy cứu việc này cũng không thay đổi được gì.
Hữu Hòa nghe nói Tiêu Trực mang toa thuốc cùng với tất cả dược liệu đi, chắc chắn hắn đi tìm Lục Lâm Ngộ hỏi tội, nàng nhớ lúc trước còn hứa sẽ không liên lụy Lục Lâm Ngộ, kết quả vẫn liên lụy y, nên có chút áy náy, đành phải âm thầm cầu nguyện cho Lục Lâm Ngộ, mong y miệng lưỡi khéo léo, có thể tự bảo vệ mình.
Hữu Hòa không phải không nghĩ tới việc sau khi Tiêu Trực phát hiện sẽ nổi trận lôi đình, chẳng qua nàng cũng không ngờ nhanh như vậy hắn đã biết được, bộ dạng vừa rồi hắn nổi giận nàng vẫn nhớ rõ, nàng còn tưởng vừa rồi thật sự chọc giận hắn.
Dù vậy hắn cũng không nói gì quá đáng với nàng, hắn đây là không nỡ mắng nàng.
Hữu Hòa không khỏi tự trách, cảm thấy bản thân đang ức hϊếp Tiêu Trực. Nếu lúc nãy hắn mắng nàng, có lẽ nàng còn có thể an tâm một chút.
Hữu Hòa sốt ruột nghĩ: Sao hắn còn chưa trở về nữa?
Dù có đi mắng Lục Lâm Ngộ đi, thì lúc này cũng nên mắng xong rồi nhỉ?
Hay là, hắn còn giận nàng, không muốn quay trở về, không muốn nhìn thấy nàng?
Đương lúc suy nghĩ miên man, Hữu Hòa nghe thấy tiếng Triệu Tùng ở bên ngoài truyền đến: “Tướng quân”.
Hữu Hòa vội vàng đứng lên, khuỷu tay chống trên bàn vô ý va vào một chén trà, chén trà tinh xảo lăn xuống mặt đất, lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh.
Người bên ngoài hiển nhiên nghe thấy động tĩnh bên này.
Hữu Hòa vừa ngẩng đầu thì trông thấy Tiêu Trực vội bước đến gần, Triệu Tùng đi theo phía sau hắn.
“Bị thương rồi?” Tiêu Trực bước đến trước mặt nàng, ánh mắt quét qua mảnh vỡ trên đất, nhíu mày quan sát nàng.
Hữu Hòa lắc đầu, có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Mắt đối mắt với Hữu Hòa, hắn hơi sững sờ, sau đó nghiêng mặt đi.
Triệu Tùng thấy tình cảnh này, đã đi gọi nha hoàn lại đây dọn dẹp.
“Tiêu Trực…” Hữu Hòa khẽ gọi, nàng dời bước đến gần, chủ động nắm tay hắn.
Ánh mắt Tiêu Trực nhìn về phía nàng phức tạp không rõ, tầm mắt hắn từ khuôn mặt trắng nõn của nàng chuyển qua bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay hắn, đương lúc Hữu Hòa hoang mang, đột nhiên cầm tay nàng: “Lại đây”.
Tay Hữu Hòa bị Tiêu Trực nắm, tùy ý hắn dắt nàng đi.
Tiêu Trực dẫn nàng vào phòng hắn, sau khi đóng cửa lại tiến lên ôm lấy nàng.
Hữu Hòa có chút không hiểu, trong lòng rất kinh ngạc, nhưng không dám hỏi nhiều, bởi vì nàng cảm thấy nàng hiện giờ không rõ tâm tình của hắn lắm.
Qua một lúc, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Tiêu Trực vẫn trầm mặc ôm nàng vào trong ngực, cánh môi nhẹ nhàng dán lên đỉnh đầu nàng.
Thật lâu sau, Hữu Hòa mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: “Xin lỗi nàng”.
Bây giờ Hữu Hòa thật sự hồ đồ rồi, rõ ràng người làm hắn tức giận là nàng nha, hắn xin lỗi nàng cái gì? Hắn đâu có lỗi với nàng đâu?
Nam nhân này làm sao vậy?
Chẳng lẽ Lục Lâm Ngộ miệng lưỡi xảo quyệt, không chỉ đẩy tội của bản thân đẩy đến sạch sẽ, còn thuận tiện giúp nàng tẩy trắng? Không phải chứ…
Hữu Hòa đẩy Tiêu Trực ra, hắn thuận thế buông lỏng tay, rũ mắt nhìn nàng.
Hữu Hòa cũng hoảng hốt nhìn hắn, con ngươi không dấu vẻ ngạc nhiên.
“Chàng không giận ta nữa?” Hữu Hòa dò hỏi.
“Vẫn còn giận”. Cánh môi Tiêu Trực khẽ nhúc nhích.
“Ể?” Hữu Hòa trừng mắt, thoáng cái mi mắt ảm đạm, cúi đầu, bĩu môi nói, “Vậy chàng xin lỗi làm gì?”
“Không có gì”. Tiêu Trực đầy ẩn ý đáp, vẻ mặt hơi biến đổi, sau đó nắm tay nàng, niết ở trong tay, dò xét nhìn nàng nói, “Sau này nàng còn uống thuốc bừa bãi không?”
“Không”. Hữu Hòa ngoan ngoãn đáp.
Tiêu Trực vừa lòng mà “Ừm” một tiếng, im lặng một lát, nói tiếp: “Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên”.
Hữu Hòa sửng sốt: “Cái gì thuận theo tự nhiên?”
Hai má Tiêu Trực phiếm hồng, hơi dời tầm mắt, nói: “Chuyện sinh con”.
Hữu Hòa kinh ngạc không thôi, không thể tin được mà nhìn hắn, vui mừng nói: “Tiêu Trực, chàng đồng ý rồi?”
Tiêu Trực mất tự nhiên, khẽ gật đầu, sau đó mang vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo: “Nhưng nàng không được uống thuốc lung tung nữa”.
“Ý chàng là chỉ cần ta không dùng thuốc, chàng sẽ không nhịn chạm vào ta, nếu ta mang thai, con của chúng ta nhất định là con trai, đúng không?” Nàng vội vàng xác nhận.
Nhìn vui mừng nhảy nhót trên khuôn mặt nhỏ của Hữu Hòa, trong lòng Tiêu Trực có chút tư vị không rõ, thấp giọng đáp “Ừ”, dừng một chút, lại không yên tâm bồi thêm một câu: “Nếu nhưng không có thai, vậy thì quên đi, về sau cũng không được dùng lại loại thuốc này, biết chưa?”
“Biết rồi”. Hữu Hòa liên tục gật đầu, vui mừng trên mặt không giảm.
Tuy trong lòng Hữu Hòa rất tò mò tại sao Tiêu Trực lại đột ngột nhượng bộ như thế, nhưng nàng vẫn biết đạo nghĩa được chuyện tốt lập tức thu, nhịn không hỏi nhiều.
Có điều, Hữu Hòa không nghĩ tới chính là, lời Tiêu Trực nói không qua mấy ngày đã biến thành nói suông ――
Hắn căn bản bận rộn đến mức không có thời gian thực hiện lời hứa.
Dù sao, chuyện quốc gia đại sự quan trọng hơn, chuyện riêng tư như sinh con này là việc nhỏ nên nhường đường.
Mặc dù Hữu Hòa có chút nóng nảy nhưng cũng không còn cách nào.
Rất nhanh sau đó, lòng nàng đã bị một chuyện khác chiếm cứ, hoàn toàn bất chấp cái này.
Bởi vì, ý chỉ của Minh Đức Đế rốt cuộc cũng ban ra, Tiêu Trực muốn rời kinh.
Hai mươi bốn tháng giêng, đã chọn được người đưa đi Tây Uyển hòa thân, đó là Lạc Vân quận chúa của Lệ vương phủ, một vị đường muội khác của Hữu Hòa. Được Minh Đức Đế đặc biệt phong tước Bình Thịnh công chúa, mùng sáu tháng hai lập tức khởi hành đi Tây Uyển, đội nghi trượng hộ tống là tả tướng Lục Lâm Ngộ tự mình lĩnh Kim Linh vệ hộ tống, cho thấy thiên tử Đại Thịnh coi trọng lần liên hôn hai nước này.
Khi Nhạc An đến báo tin này cho Hữu Hòa, giọng điệu còn mang theo ý tứ may mắn, sợ sệt nói: “Nghe nói Tây Uyển lúc lạnh lúc nóng, đồ ăn cũng khó ăn, Lạc Vân tỷ tỷ thật là đáng thương, đều do Tây Uyển kia, chỗ bọn họ không có nữ nhân sao, thật là đáng ghét…”
Hữu Hòa ngồi đối diện Nhạc An, nhìn chằm chằm hoa văn trên bàn trước mặt, không nói gì.
Tâm tình của Hữu Hòa có hơi phức tạp, nhớ ngày trước khi hoàng huynh tứ hôn, trong lòng nàng trăm ngàn không muốn, bây giờ cũng đã tâm ý tương thông với Tiêu Trực, nếu khi đó nàng không gả cho Tiêu Trực, người hiện tại bị đưa đi hòa thân lẽ ra nên là nàng, nói như vậy, Lạc Vân quận chúa là đang thay nàng gả đi vì nước cầu hòa, cảm giác này sao không phức tạp cho được. Cẩn thận suy nghĩ, hoàng huynh nàng cũng vì thương yêu nàng mà tìm đủ mọi cách bảo vệ nàng, còn đối với tỷ tỷ, muội muội khác một chút cũng không thương tiếc, loại chuyện đi hòa thân này, phàm là cô nương, phần nhiều đều sợ hãi không muốn đi, nhưng nếu rơi trên đầu mình, có ai mà không muốn nói chuyện quyền lợi đâu?
Hữu Hòa không khỏi thở dài.
Nhạc An liếc nhìn nàng, cũng thở dài một tiếng.
Nhất thời cả hai người không ai nói gì nữa.
*
Ngày Lục Lâm Ngộ xuất phát là mùng sáu tháng hai, so với ngày Tiêu Trực rời kinh sớm hơn hai ngày.
Mùng bốn tháng hai hôm đó, Minh Đức Đế mời hai người bọn họ đến đài Khung Âm uống rượu.
Giờ tuất Tiêu Trực mới vào cung, trùng hợp ở cửa cung trông thấy Lục Lâm Ngộ từ Bắc ty lại đây.
Sau cái ngày bị đấm một quyền, Lục Lâm Ngộ và Tiêu Trực đều bận rộn công vụ, nên chưa tính toán, trong thời gian này mới chạm mặt hai lần, mà đều có người khác ở đây, bọn họ cũng không nói chuyện.
Tiêu Trực đứng ở chỗ cũ, nhìn Lục Lâm Ngộ đang dần đến gần.
Lục Lâm Ngộ đi đến cửa cung, Tiêu Trực muốn bắt chuyện, lại thấy Lục Lâm Ngộ nheo mắt liếc hắn một cái, vòng qua hắn đi qua cửa cung hướng trong cung đi, giống như không nhìn thấy hắn ở đây vậy.
Tiêu Trực cất bước, nhanh chóng đuổi kịp Lục Lâm Ngộ, chần chờ gọi y: “Lâm Ngộ”.
Lục Lâm Ngộ không đáp, một đường đi thẳng.
“Lâm Ngộ”, Tiêu Trực nhíu mày, “Hôm đó là do ta quá xúc động, ta không nên đánh ngươi”.
Lục Lâm Ngộ cuối cùng cũng có phản ứng, y nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Trực, đột nhiên cong môi: “Bổn tướng không nhìn thấy thành ý trong lời Tiêu đại tướng quân nha”.
“Lâm Ngộ…” Tiêu Trực khó xử nhìn y, “Ta cho ngươi đánh lại”.
“Ai muốn đánh ngươi?” Lục Lâm Ngộ trừng hắn, hơi ngẩng đầu, hướng Khung Âm đài nói, “Qua đó tự phạt ba ly”.
“Được”. Tiêu Trực đáp ứng.
Ba người quân thần ở Khung Âm đài uống đến tận khuya, lúc Tiêu Trực hồi phủ đã gần đến giờ Tý.
Hắn tắm rửa đơn giản xong, đi vào Ỷ Nguyệt Hiên.
Gần đây Tiêu Trực trở về rất muộn, mấy ngày trước toàn ngủ ở Ngự Phong viện, không biết vì sao, tối nay hắn đặc biệt nhớ Hữu Hòa nên mới đến đây.
Tiêu Trực nằm xuống giường, nhẹ nhàng ôm Hữu Hòa đang ngủ say vào trong lòng, hắn ngửi thấy mùi noãn hương quen thuộc trên người nàng, bất giác trong lòng cảm thấy bình yên hơn, Tiêu Trực khẽ hôn lên trán Hữu Hòa mới an tâm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hữu Hòa từ trong ngực hắn tỉnh lại, nàng hoảng hốt cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Đã mấy ngày bọn họ không ngủ cùng rồi.
Hữu Hòa ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn lãng gần ngay trước mắt, nàng nhấc tay sờ mặt Tiêu Trực, ngón tay mềm mại lần theo những đường nét tinh tế khắc họa lại gương mặt hắn khắc sâu vào đầu, ánh mắt không khỏi lưu luyến.
Ngón tay chậm rãi di chuyển qua mũi hắn, xuống chút nữa, phủ lên hai cánh môi mím chặt, Hữu Hòa hơi dịch người, ngẩng đầu hôn lên cằm của Tiêu Trực.
Môi mỏng dần di chuyển lên trên, Hữu Hòa đương muốn dán lên môi hắn, chợt xoay người nhìn thấy hai mắt Tiêu Trực đang nhắn đột nhiên mở ra.
Nàng cả kinh, vội vã cúi đầu, bộ dạng giống như tiểu tặc đang làm chuyện xấu thì bị phát hiện, vừa khẩn trương lại chột dạ.
“Hữu Hòa”. Tiêu Trực mở miệng gọi nàng, hắn chưa tỉnh ngủ hẳn nên giọng còn hơi khàn khàn.
“Ừ”. Hữu Hòa buồn bực đáp, ánh mắt cũng không nhìn hắn.
“Hôm nay ta không cần phải ra ngoài”. Hắn ôn thanh nói.
Hữu Hòa kinh ngạc nhìn hắn: “Thật?”
Mày Tiêu Trực cong cong, trên môi treo ý cười: “Vui như vậy?”
Hữu Hòa đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu.
Ý cười của Tiêu Trực càng sâu, giọng nói khàn khàn mang theo vài phần kỳ quái, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Vậy Hữu Hòa muốn làm gì?”
Hữu Hòa sửng sốt, nhìn ánh mắt đầy ái muội của Tiêu Trực, hai bên tai bỗng dưng nóng lên.
Hắn buồn cười nhìn nàng, cúi đầu cười ra tiếng, còn Hữu Hòa thì bất mãn tìm cách che miệng hắn lại, không chút do dự hôn lên.